Dân Nữ Làm Hoàng Hậu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:52:03
Lượt xem: 158
Ta kinh ngạc đến mức há hốc miệng: “Sao thiếp chưa bao giờ nghe phụ thân nhắc đến chuyện đó nhỉ?”
“Nhạc phụ đại nhân không màng danh lợi, không muốn làm quan ở trong triều. Trong mắt ông ấy, thân phận Tiêu Dao Vương không khác gì một kẻ bán buôn nhỏ bình thường thế nên ông ấy đã ở ẩn. Trong những năm cuối đời, phụ hoàng biết rằng Nhiếp Chính Vương sẽ trở thành tai họa lớn, nhưng lại không có chiến lược tốt để đối phó với ông ta, vậy nên đã tham khảo ý kiến của nhạc phụ đại nhân.”
Mộng Mộng
Ta bĩu môi nói: “Vậy là phụ thân thiếp bảo thiếp gả cho người là để hạn chế quyền lực của Thục phi trong hậu cung sao?”
Hắn gật gật đầu, còn ta thì rầm rì nói: “Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của thiếp mà phụ thân thiếp lại bất cần như vậy!”
"Nhạc phụ đại nhân có con mắt tinh tường như thần. Ông ấy biết rằng nàng sẽ không thể tìm được nam nhân nào khác tốt hơn ta."
"Nói năng ngọt xớt." Ta hờn dỗi nói.
Hắn cúi đầu hôn lên môi ta, nụ hôn triền miên tinh tế. Ta không thở được, đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi: “Thích khách thì nên xử lý như thế nào bây giờ?”
“Giấu trong mật thất.” Hắn chỉ vào chiếc bình lớn trên kệ: “Chiếc bình hoa kia là cơ quan. Xoay phải ba lần là có thể mở được cửa vào mật thất.”
Ta gần như nhảy dựng lên: "Người vậy mà lại đào một lối đi bí mật trong phòng thiếp sao? Người, người, người..."
Hắn mỉm cười: "Khi xây dựng cung điện sớm đã đào nó để phòng khi cần thiết trong trường hợp khẩn cấp rồi, nàng đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì." Ta hừ lạnh một tiếng, mở lối đi bí mật, kéo tên thích khách vào.
Trời đã gần sáng, mặt trời ở phía Đông cũng đã gần ló dạng, Hồ Diên Thác nói: “Ta đi đây, nàng dọn dẹp sạch vết m.á.u một chút, đừng để ai nhìn thấy, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ phái người tới đây để xem xem nàng đã ch.ế.t hay chưa, ta cũng sẽ phái tử sĩ đến ẩn nấp trong Phượng Tảo Cung, nàng cũng nên cẩn thận."
Ta gật đầu, hắn hôn lên môi ta một lần nữa rồi mới rời đi.
Sau khi lau sạch vết máu, ta mệt muốn ch.ế.t đi được, mới ngủ được một lúc thì Đại Hà cô cô đã đến đánh thức ta. Ta nhắm mắt lại giả ch.ế.t, bà ấy vừa giúp ta mặc quần áo vừa cằn nhằn: "Hoàng Hậu nương nương, đã đến lúc đi thỉnh an Thái Hậu nương nương rồi, nếu người đến muộn, người khác sẽ lại bàn tán về người mất thôi."
Ta ngáp một cái, nhắm mắt đứng dậy, lảo đảo đi tới bàn trang điểm rồi ngồi xuống.
Đại Hà cô cô ra lệnh, một nhóm đông người đến rửa mặt, chải tóc, trang điểm cho ta. Loay hoay hơn nửa canh giờ, cuối cùng ta cũng ngủ đủ giấc rồi, vì thế nên tinh thần rất sảng khoái đi đến thỉnh an Thái Hậu nương nương.
Không ngờ Thục phi lại đến sớm hơn ta, đứng sau lưng Thái Hậu, tỏ vẻ đoan trang đức hạnh mà giúp bà ấy bóp vai đ.ấ.m lưng. Ta bước đến gần Thái Hậu rồi thỉnh an, sau đó chậm rãi lùi lại mười bước, lại hành thêm một cái đại lễ nữa: “Nhi thần thỉnh an Thái Hậu nương nương.”
"Hoàng Hậu đang làm gì vậy? Mau đến đây với ai gia nào."
Ta nói: "Hồi Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng có khẩu dụ, nhi thần không được phép đến gần Thục phi trong phạm vi mười bước, nhi thần phải tuân khẩu dụ của Hoàng Thượng, không dám trái lệnh, mong Thái Hậu nương nương tha tội."
"Hồ nháo!" Thái Hậu tức giận, Thục phi vội vàng quỳ xuống nói: "Xin Thái Hậu bớt giận."
Thái Hậu nói: “Ai gia biết ngươi rất đau buồn sau khi mất đi hài tử, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Hoàng Hậu, Hoàng Thượng sủng ái ngươi, lo lắng mọi việc cho ngươi, nhưng Hoàng Hậu chung quy lại vẫn là Hoàng Hậu, là chủ của hậu cung, ngươi sao có thể vượt mặt được? Người đâu, đi mời Hoàng Thượng tới đây."
Khi Hồ Diên Thác đi tới đây, hắn bước đi nhanh như bay, không có chút dấu hiệu bị thương nào cả, hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, hắn bước thẳng đến chỗ Thái Hậu, nói: "Mẫu hậu cát tường."
Thái Hậu nói: “Nghe nói con đã hạ khẩu dụ, không cho phép Hoàng Hậu đến gần Thục phi trong phạm vi mười bước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dan-nu-lam-hoang-hau/chuong-5.html.]
Hồ Diên Thác bình tĩnh nói: "Đúng vậy."
Thái Hậu thở dài nói: "Việc này vốn không liên quan gì đến Hoàng Hậu, con bé cũng đã tu tịnh trong Phật đường một tháng rồi, chuyện này nên kết thúc đi."
Hồ Diên Thác vẫn im lặng, Thái Hậu nương nương dùng ngữ khí mạnh mẽ hơn gọi hắn một tiếng, lúc này hắn mới gật đầu nói: "Nhi thần tuân theo ý chỉ của mẫu hậu."
Thái hậu nói thêm: “Hoàng Thượng đã mấy ngày không đến chỗ của Hoàng Hậu rồi, mấy ngày nay nên ở bên cạnh Hoàng Hậu đi.”
Thục phi không vui liếc ta một cái, Hồ Diên Thác im lặng một lát rồi nói: “Vâng, thưa mẫu hậu.”
Ta thầm nghĩ: Vẻ mặt không tình nguyện này giả vờ nhìn cũng giống thật! Nếu Hồ Diên Thác không làm Hoàng Thượng thì hắn có thể làm người hát tuồng cũng được.
7
Hồ Diên Thác sắp đến, Đại Hà cô cô lại là người phấn khởi hơn ai hết, bà ấy từ sáng sớm đã bắt đầu ra lệnh cho các cung nữ và thái giám dọn dẹp cung điện, khiến nó từ trong ra ngoài sạch sẽ không còn một hạt bụi. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, bà ấy lại bắt đầu “dọn dẹp” ta, nài nỉ ta tắm bằng cánh hoa, thoa đi thoa lại phấn thơm lên người ta rồi lấy bộ quần áo ta chỉ mặc trong dịp lễ Tết ra, giục ta thay đồ.
Ta nói: “Mặc đồ đẹp như vậy làm gì? Cởi quần áo ra không phải đều như nhau sao?”
“Ai da, Hoàng Hậu nương nương, người không thể nói ra những lời như vậy được.”
"Cũng có ai nghe thấy đâu mà."
Đại Hà cô cô nhỏ giọng nói: "Nương nương, người có để ý gần đây bên ngoài cung điện của chúng ta có rất nhiều người xa lạ đi lại không? Nô tỳ nghĩ họ là người của Thục phi, xin nương nương đừng bất cẩn, đừng làm mất đi chuẩn mực trong từng câu nói hay hành động của mình, đừng để người khác lợi dụng điều đó để hãm hại nương nương.”
Chuyện này ta cũng phát hiện ra, không phải Thục phi mà là người của Nhiếp Chính Vương phái tới. Ta bảo Đại Hà cô cô im lặng, giả vờ như không biết gì.
Buổi tối, Hồ Diên Thác tới, dùng bữa tối cùng ta xong, Đại Hà cô cô và những cung nữ khác rất thức thời mà lui ra ngoài. Ta nắm lấy cánh tay hắn rồi hỏi: “Vết thương của người thế nào rồi?”
“Vết thương ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng.” Hắn vừa nói vừa không an phận mà cởi hết quần áo của ta.
Ta đỏ mặt, co rúm lại trên giường nói: “Người đang bị thương, đừng…”
“Ta đã nói với nàng rồi, không sao đâu.” Hắn hôn lên môi ta, mút nhẹ, một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: “Ta đã nói rồi, ta muốn tặng nàng một đứa bé.”
Giường gỗ ấm áp, đại sảnh tràn ngập sắc xuân.
Hồ Diên Thác ở lại Phượng Tảo Cung vài đêm. Một đêm nọ, hắn nói với ta với vẻ mặt nghiêm nghị: "Nhiếp Chính Vương sắp động thủ rồi, chắc là trong vài ngày tới."
"Ông ta muốn...tạo phản sao?" Ta mở to mắt.
Hồ Diên Thác ra hiệu cho ta im lặng: "Ta đã sắp xếp rồi, mấy ngày nay nàng không nên ra ngoài, nếu gặp nguy hiểm thì trốn vào mật đạo."
Ta gật đầu, luôn nghĩ rằng sẽ phải mất vài ngày nữa, không ngờ đến chạng vạng ngày hôm sau, Lý công công đến báo cho ta: “Hoàng Hậu nương nương, Nhiếp Chính Vương đã tấn công vào rồi, Hoàng Thượng bảo người trốn vào trong mật đạo, trừ Hoàng Thượng thì ai gọi người cũng đừng bước ra ngoài."
"Hoàng Thượng đâu rồi?"