Đằng sau ánh hào quang - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:04:26
Lượt xem: 1,987
Đình Đình tự sát, được đưa đến bệnh viện và cứu sống.
Khi tỉnh lại, cô ấy không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn lên trần nhà.
Mẹ tôi định nhảy lầu nhưng tôi đã kịp ngăn bà lại.
Sau khi Lương Đình nhập viện, mẹ tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xin nghỉ nửa tháng rồi tiếp tục đi làm.
Tất cả những vết thương đều được che đậy.
Dù vết sẹo bên dưới có chảy m.á.u hay mưng mủ, người ngoài cũng không thể thấy.
Đào Hố Không Lấp team
Tất cả đều do ông ngoại tôi dàn dựng.
Sau sự việc, ông ngoại tát mẹ tôi hai cái thật mạnh và tức giận nói: "Mày muốn tất cả mọi người cười vào mặt nhà họ Cao sao! Thu dọn mọi thứ rồi đi làm cho tử tế. Đợi Lương Đình hồi phục, thì gửi nó ra nước ngoài. Con bé này coi như bỏ đi, mày vẫn còn Lương An. Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, nó nhất định phải thi đậu một trường."
Mẹ tôi như bị rút hết hồn vía, máy móc xử lý mọi việc liên quan đến việc nhập viện và xin nghỉ học của Lương Đình.
Mẹ tôi nói, nhà họ Cao tuyệt đối không được có bất kì tai tiếng nào.
Ông ngoại tôi là một vị bác sĩ y khoa đáng kính, bà ngoại tôi là một học giả nổi tiếng trong giới dịch thuật.
Tôi còn có một người cậu, thường sống ở nước ngoài, thỉnh thoảng có thể thấy tên ông ấy trên một số tạp chí kinh tế.
"Lương An, con thấy không, nhà này thú vị như vậy đấy." Lương Sơn đứng bên cạnh tôi, nhìn mẹ tôi bị ông ngoại mắng, ông ấy cười một cách dịu dàng và nói: "Ông ngoại rất giỏi phải không, chuyện lớn như Lương Đình tự sát mà ông ấy chỉ sợ lan truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt nhà họ Cao. Em biết tại sao em và Lương Đình đều họ Lương mà không phải họ Cao không? Vì các em là con gái, ông ấy cho rằng con gái là vô giá trị."
Tôi quay đầu nhìn ông ấy, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Nụ cười của Lương Sơn dần dần trở nên rộng hơn, giống như một chú hề ác độc trong phim.
Ông ấy hỏi tôi: “Con có bằng chứng không?"
Tôi thầm nghĩ: Bằng chứng, rồi sẽ có thôi.
Vết thương của Lương Đình chưa lành hẳn, mẹ tôi đã sắp xếp cho cô ấy ra nước ngoài.
Ngày cô ấy xuất ngoại, mưa xuân dai dẳng, nước mắt của Lương Đình cũng không ngừng rơi.
Cô ấy như thế này, làm sao sống được ở bên ngoài.
Gửi cô ấy ra nước ngoài, chính là để cô ấy tự sinh tự diệt, mặc cho cô ấy héo mòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dang-sau-anh-hao-quang/chuong-9.html.]
Lương Đình cũng biết, nhưng cô ấy không phản kháng, cũng không có khả năng phản kháng.
Đến sân bay, tôi mua cho cô ấy một ly cà phê nóng, tay cô ấy run lên khi cầm lấy ly cà phê.
"Em biết tại sao chị tự sát." Tôi lấy ra một chiếc vòng tay đeo vào tay cô ấy, che đi vết sẹo trên cổ tay.
Lương Đình khóc dữ dội hơn, lắc đầu mạnh: "Em không biết! Em không biết!"
"Ra nước ngoài, sống tốt nhé." Tôi lau nước mắt cho cô ấy, nhẹ nhàng nói, "Vài năm nữa em sẽ đón chị về. Nếu chị dám kết bạn xấu, không chăm chỉ học hành, em sẽ đánh chị, biết không?"
"Chị không muốn đi, Lương An, chị không muốn đi." Lương Đình ôm tôi, buồn bã nói, "Chị rất sợ, chị thật sự rất sợ. Nhưng ở nhà, mỗi ngày chị đều cảm thấy ngột ngạt. Chị làm mất mặt gia đình, mẹ đã bỏ rơi chị, ông ngoại không cho chị vào nhà."
"Em hứa với chị, một năm sau, em sẽ đón chị về."
Tôi nắm vai cô ấy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Lương Đình, những gì em hứa, em nhất định sẽ làm. Chị tin em, được không?"
Lương Đình mím môi, chỉ rơi nước mắt.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Đêm chị tự sát, có phải cha đã nói với chị rằng Thẩm Thành là cha ruột của chúng ta. Chị không chịu nổi, mẹ lại đến kích động chị, chị mới tự sát phải không?"
Mắt Lương Đình mở to, cơ thể run rẩy.
"Ông ấy lừa chị, Thẩm Thành không liên quan gì đến chúng ta." Tôi nhìn đồng hồ, chạm vào mặt cô ấy và nói: "Đi lên máy bay đi, nhớ quay video ghi lại cuộc sống hàng ngày, gửi cho em. Một năm sau đúng ngày này, em sẽ đón chị về nước."
Khi tôi ra khỏi sân bay, bên ngoài trời đã tạnh mưa.
Nắng rực rỡ, bầu trời trong xanh.
Bùi Ung Xuyên luôn chờ đợi tôi, anh cau mày nói: "Thẩm Thành thực sự là cha của các em, bảo sao Lương Đình không chịu nổi. Lương Sơn có thù hận gì với các em mà lại báo thù như vậy."
"Bùi Ung Xuyên, anh nói xem, nếu người anh yêu làm một việc bẩn thỉu vô cùng, mà anh biết chuyện đó, giữ bí mật cho cô ấy mà đau khổ. Anh sẽ mong cô ấy nhận tội hay mong cô ấy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?" Tôi nghiêm túc hỏi anh ấy.
Bùi Ung Xuyên nhìn tôi một lúc lâu, rồi ghé sát nói nhỏ: "Nhà anh vẫn có chút quyền lực, em muốn làm gì, anh sẽ giúp. Chúng ta phải tìm cách hợp pháp, tuyệt đối không được hành động bừa bãi."
Tôi không nói gì, nhìn anh ấy.
Anh ấy dường như mới nhận ra, mặt dần đỏ lên, đường viền hàm căng thẳng.
Điện thoại của tôi reo lên, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Đầu dây bên kia, mẹ tôi nhẹ nhàng nói: "Làm theo lời con nói."