Dành Cả Đời Để Yêu Thương - Chap 1
Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:01:03
Lượt xem: 253
1.
Tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao mình lại cứ dính dáng tới Giang Tri Tất.
Hình như chỉ đơn giản bắt nguồn từ một buổi chiều nào đó ở trường tiểu học.
Cậu ấy kéo tóc tôi.
Tôi tát cậu ấy một cái.
Cái tát oanh nghiệt đó, khiến cho tôi và con trai của Chủ tịch một công ty niêm yết có mối quan hệ không rõ ràng suốt nửa đời người.
2.
Hồi tiểu học ngồi cùng bàn với Giang Tri Tất, tôi cúi xuống buộc dây giày.
Cậu ấy giữ gáy tôi không cho tôi đứng lên.
Cấp hai học cùng một lớp với nhau, tôi nói gió bên ngoài thật lớn.
Cậu ấy bảo bạn học ngồi cạnh cửa sổ mở hết cửa ra.
Đến lúc lên cấp ba, cứ tưởng sẽ thoát được cậu ấy, vậy mà ngày đầu tiên nhập học, Giang Tri Tất lại ngồi ngay phía sau tôi.
“Tưởng thiếu gia đây phải học trường tư thục chứ?”
Lông mày kiếm, mắt sao, cả người Giang Tri Tất tràn đầy hơi thở thiếu niên.
“Xin lỗi nhé, tớ quyết định tự mình thi đại học.”
“…”
Chả nhẽ cậu vào Trường trung học số 1 không phải nhờ quan hệ sao?!
Cái người này, tôi chứng kiến cậu ấy từ lúc tiểu học bị mọi người xa lánh, đến khi đi đâu cũng được đón nhận như bây giờ.
Thứ nhất là vì Giang Tri Tất đẹp trai, thứ hai là cuối cùng các bạn học cũng hiểu được, có tiền rất tốt.
Ở cái tuổi mà mọi đứa trẻ đều có chút tâm lý cạnh tranh, cậu ấy đã tặng mỗi người trong lớp tôi một chiếc psp nhân ngày sinh nhật mình.
Chúng tôi từ lâu đã chiêm nghiệm được một đại lý.
Mặc dù mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, nhưng có một vài người từ khi sinh ra đã ở đó.
3.
Hồi cấp ba, mọi bài tập của Giang Tri Tất đều là chép của tôi.
Thế mà năm nào cậu ấy cũng đứng nhất.
Và rồi đột nhiên tôi phát hiện được, đồ chó con này không phải có thiên phú sẵn, mà cậu ấy thích làm bài tập lúc nửa đêm.
Thế nên bạn xem, hầu như cậu ấy không có bạn bè.
Ban ngày Giang Tri Tất hi hi ha ha với đám hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), không chịu làm bài.
Ban đêm thì liều c h ế t làm đề, thậm chí vài hôm ba bốn giờ sáng, tôi vẫn thấy cậu ấy online app học từ vựng.
Rõ ràng lúc tiểu học cái gì cũng không hiểu, thế mà cấp ba đề nào cậu ấy cũng biết làm.
Tôi từng hỏi Giang Tri Tất nguyên nhân.
Cậu ấy chỉ híp mắt cười với tôi.
“Thành tích cậu tốt như vậy, nếu tớ không cố gắng thì làm sao thi vào cùng một trường đại học với cậu được?”
Cái đồ âm hồn bất tán này.
Thù của cái tát năm đó có cần phải đuổi đến tận đại học như thế không?
4.
Nhưng mà sau đó, hai chúng tôi lại không vào cùng một trường đại học nữa.
Bởi vì cậu ấy đi du học rồi, con đường học tập tiêu chuẩn như bao phú nhị đại khác (nhà giàu đời thứ hai).
Tôi cứ tưởng từ lúc đó chúng tôi sẽ chia xa, mỗi người một ngả.
Ai ngờ có một ngày lúc ba giờ sáng, cậu ấy gọi điện cho tôi.
Tôi bảo cậu ấy, anh trai, làm ơn để ý đến sự cách biệt múi giờ của chúng ta đi.
Cậu ấy “ồ” một tiếng.
Bảo tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi còn tưởng là cái gì.
“Hãy nhìn giang sơn mà trẫm gây dựng cho nàng.” Và vài câu tương tự như thế.
Kết quả là có một chiếc trực thăng dựng thẳng ở dưới sân trường tôi.
Nổi lên một trận gió lớn, thu hút cả các khu ký túc xá khác nhìn ra ngoài cửa sổ hóng chuyện.
“…”
Cuối cùng tôi cũng hiểu đống tạp âm bên phía cậu ấy là cái gì.
…Hóa ra là tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng.
Dưới ánh trăng sáng, cậu ấy trầm giọng nói với tôi.
“Tớ nhớ cậu rồi.”
“…”
5.
Giang Tri Tất mà nhớ tôi á.
Cậu ấy nhớ món hoành thành của cái quán trong hẻm nhỏ hay mở lúc sáng sớm thì có.
À còn nhớ cả món há cảo chiên nữa.
“America làm gì có chỗ nào ngon như này.”
Cậu ấy vừa điên cuồng ăn vừa cảm thán.
Mà tôi, đang ở trong quá trình vừa phá vỡ vừa kết nối lại tam quan của mình.
Cái người này, ở nước Mỹ xa xôi, cách tôi mười bốn nghìn ki lô mét, nói muốn ăn há cảo chiên.
Thế nên, ngồi máy bay tư nhân, sau đó đổi sang trực thăng để đến đây.
“…”
“À đúng rồi, vốn định bao giờ về nhà một chuyến thì mới đưa cho cậu, hôm nay tiện đây thì đưa luôn này.”
Dưới ánh đèn vàng của thành phố về đêm, cậu ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong túi quần.
Ở trong là một chiếc vòng cổ.
Thật ra trước đây, Giang Tri Tất đã tặng cho tôi rất nhiều quà, đồ ăn vặt, đồ học tập, đề thi, sách vở, nhưng cậu ấy chưa từng tặng tôi thứ nào như này…
Đây là quà của người trưởng thành.
Cậu ấy nói, sinh nhật vui vẻ, Trần Du Du.
Thế nên tôi nghĩ, cậu ấy cũng không hẳn chỉ đơn giản là đến đây ăn một bát há cảo chiên.
Bởi vì ngày hôm đó, cũng đúng là sinh nhật lần thứ mười tám của tôi.
6.
Sau khi tốt nghiệp, khi đi tìm việc làm, công ty đầu tiên tôi gạch bỏ chính là công ty của Giang Tri Tất.
Thật ra cậu ấy có nồng nhiệt gọi mời, còn nói nhất định sẽ cho tôi đãi ngộ tốt nhất.
Nhưng nói thật, có quỷ mới muốn cậu ấy làm sếp của tôi.
Thế nên tôi thậm chí còn phỏng vấn ở một công ty đối đầu với công ty cậu ấy, diễu võ dương oai rằng sau này chúng tôi sẽ là đối thủ, mong Giang Tri Tất chỉ giáo nhiều hơn.
Cậu ấy ở trong điện thoại cười khẽ.
Nói tôi thật đáng yêu.
Lúc đó tôi còn chưa hiểu ý của Giang Tri Tất.
Cho đến một tuần sau, tôi còn chưa kịp làm việc đã nhận được thông báo.
Công ty mới của tôi bị thu mua rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/danh-ca-doi-de-yeu-thuong/chap-1.html.]
….
Ông chủ mới, vừa hay là Giang Tri Tất.
7.
Đi làm trễ, lúc đặt xe còn gặp phải sếp, thưởng chuyên cần của tôi mất hết rồi.
Chắc bạn tưởng, một người từ nhỏ đến lớn đều cùng một lớp với phú nhị đại như tôi thì rất giàu sao?
Nhưng không, tôi là một con đỗ nghèo khỉ.
Năm 18 tuổi vừa thành niên, bố tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà.
Nếu như Giang Tri Tất muốn đè bẹp tôi, vậy thì thật sự cậu ấy có năng lực để làm điều đó.
Nhất là khi cậu ấy cười híp mắt rồi nói, điểm chuyên cần của tôi đã mất.
“Đừng mà, Giang tổng, có gì từ từ nói…”
Rõ ràng là đã cuối tháng, điểm chuyên cần vất vả cả tháng trời, cố gắng không đến muộn mới giữ được, làm sao tôi có thể cam lòng.
“Cậu muốn tớ làm gì cũng được…”
Giang Tri Tất nhướng mày, ánh mắt đong đầy ý cười.
Cậu ấy dựa vào vô lăng chiếc Rolls-Royce, dưới bầu trời đầy sao, nở nụ cười giễu cợt.
“Làm cơm cho tớ, thế nào?”
8.
Người có tiền có phải đều điên hết rồi không.
Tôi bảo Giang Tri Tất nhớ chuẩn bị tâm lý, tôi rất ít khi nấu cơm, thế mà cậu ấy cũng gật đầu.
Giang tổng bảo, mua gì cũng được, cậu ấy trả tiền.
Thế là tôm hùm này, cua hoàng đế này, tôi mua hết.
Giang Tri Tất đứng cạnh xe đẩy hàng chống cằm, nhìn tôi tiêu tiền của cậu ấy xong cười.
Thôi vậy, cảm giác cho dù có mua cả cái siêu thị này thì cũng chả là gì với cậu ấy.
Sau khi lượn một vòng khu đồ sống, tôi lịch sự hỏi Giang Tri Tất xem cậu ấy có cần gì không.
Cậu ấy đang xem điện thoại, lơ đễnh trả lời tôi.
“À, còn thiếu thứ này.”
“Thiếu cái gì?”
Tôi không hiểu ý cậu ấy, lúc này Giang Tri Tất mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười cười nhưng không thèm nói.
Cho đến khi hai chúng tôi đi đến khu đồ đặc biệt.
Cậu ấy lấy hai hộp (bcs) quăng vào xe đẩy hàng.
Tôi cười bảo.
“Cái đồ ế từ trong trứng như cậu, cần cái này làm gì?”
Giang Tri Tất nhướng mày.
“Hả?”
“Sao cậu biết tớ không có bạn gái?”
…
Tôi hiểu Giang Tri Tất quá mà.
Chúng tôi quen nhau mười mấy năm như thế, nếu cậu ấy có tình sử kinh thiên động địa gì thì sẽ giấu được tôi chắc? Không tin đâu.
Cho đến bây giờ hai mươi bảy tuổi rồi, cậu ấy vẫn là trai tân đấy.
“Nếu như cậu có bạn gái thật, tớ ăn luôn hai cái hộp này cho cậu xem.”
“Thật sao?” Cậu ấy mỉm cười.
9.
Món mì Dương Châu tôm hùm Úc, chắc cũng chỉ có người có trí tưởng tượng phong phú như tôi mới có thể nghĩ ra được.
Khi tôi bưng mì ra bàn, cậu ấy đã gọi điện bảo người bê hai thùng bia đến.
“Cậu thấy tớ uống được lắm hả?” Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy.
“Ồ?”
Giang Tri Tất ngồi vào bàn, cái đồ mở nắp chai trên tay cậu ấy sắp biến thành hoa rồi.
“Chả nhẽ lại thua được người uống rượu Tây như tớ?”
Giang Tri Tất khiêu khích, bởi vì biết tôi thể nào cũng trúng chiêu của cậu ấy.
Rõ ràng là một đạo lý đơn giản như vậy, mà tôi vẫn cướp lấy cái mở nắp chai, chất lỏng màu vàng đổ xuống đáy cốc.
Thế là, món mì Dương Châu tôm hùm Úc trở thành đồ ăn kem với rượu.
Hai chúng tôi uống từ lúc có ánh hoàng hôn rực rỡ cho đến khi màn đêm đầy sao dần buông xuống.
Uống cho đến khi tầm nhìn dần mờ đi và đầu óc tôi không ngừng cảm thấy choáng váng.
Chai bia đập mạnh xuống bàn, tôi kéo lấy cổ áo của người đối diện.
“Không, không phải bảo uống được sao? Cậu còn uống được không thế?”
Giang Tri Tất nằm thẳng xuống bàn.
Chỉ lộ ra chóp tai đỏ ửng, cổ áo không biết đã bị cởi ra từ bao giờ. Tôi nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của cậu ấy sau đó nhìn xuống dưới.
Ngẩn người.
Cậu ấy tóm mạnh lấy cổ tay tôi.
Đôi mắt của Giang Tri Tất rất trong trẻo, cũng rất sáng.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Làm sao để hình dung một người như cậu ấy nhỉ, có vẻ giống một con con cáo nửa tốt nửa xấu, trong đầu lúc nào cũng tính toán cái gì không biết, cực kỳ tâm cơ.
Bây giờ, cậu ấy chính là một con cáo say rượu.
Đôi mắt Giang Tri Tất nhìn thẳng vào tôi, bàn tay giữ chặt lấy cổ tay tôi, nói chuyện lại mang theo chút giọng mũi.
“Du Du, làm sao để có được cậu đây?”
“Sao cơ?”
Tôi dựa gần vào cậu ấy, không hiểu Giang Tri Tất đang nói cái gì, thật ra giữa hai chúng tôi vẫn còn khoảng cách, nhưng cậu ấy lại tiến gần hơn nữa.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi, cảm giác như chỉ cần gần thêm chút nữa…
Trái tim tôi ngừng đập.
Rõ là Giang Tri Tất khiêu khích, rõ là cậu ấy cho rằng mình sẽ thắng, nhưng cuối cùng còn say trước cả tôi.
Tôi đỡ lấy cậu ấy.
Người bên cạnh dồn hết sức nặng lên người tôi.
Mắt cậu ấy cụp xuống, hơi thở phả thẳng vào cổ tôi, khóe miệng còn khúc khích cười.
“Giang, Tri, Tất.”
Tôi nghiến răng, chậm rãi đẩy cậu ấy về phía cửa nhà.
“Tớ gọi tài xế cho cậu.”
Miễn cưỡng lấy điện thoại ra khỏi túi cậu ấy, mật khẩu mở khóa là ngày sinh nhật của tôi.
Năm đó, cậu ấy đã từng giải thích vì sao lại lấy ngày sinh nhật tôi làm mật khẩu mở khóa điện thoại cậu ấy.
Là bởi vì không muốn mẹ cậu ấy đoán được.
Ai ngờ dùng một lần, lại là bốn năm năm trời.
Giao diện điện thoại Giang Tri Tất rất đơn giản, danh bạ cũng dễ tìm, tôi không có ý định muốn tìm hiểu đời tư của cậu ấy.
Nhưng một tin nhắn đột ngột nhảy ra, đập thẳng vào mắt tôi.
Tiểu Nhu Nhu: “Tối mai vẫn là phòng 806 nhé, đợi anh~”