Dao Chỉ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-20 12:16:51
Lượt xem: 432
Khăn tân nương được vén lên, ta nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập thâm tình của Tiêu Lâm Hoài.
Dường như còn không kịp phản ứng, trong mắt Tiêu Lâm Hoài vẫn còn sự mừng rỡ khi cưới được người trong lòng, cảm động vì người đó không rời bỏ mình, giờ phút này đều hiện rõ trên mặt hắn.
Giờ phút này nhìn hắn có chút buồn cười.
Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của vị hôn phu này.
Mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, vì chinh chiến sa trường nhiều năm nên trên người không tự chủ được mà mang theo khí thế không giận mà uy, dù ngồi trên xe lăn cũng không hạ thấp khí thế của hắn nửa phần.
Đôi mắt như chim ứng của hắn giờ phút này nhìn chằm chằm vào ta, mang theo sự lạnh giá không hề che đậy.
Đôi mắt thật đẹp, nhưng thật đáng sợ.
“Ngươi là ai? Giang Dao Thanh đã đi đâu? Có phải là ngươi đã đưa Thanh Dao đi chỗ khác?”
Đột nhiên Tiêu Lâm Hoài giống như nổi đi.ên, nhào thẳng tới chỗ ta, dọa ta giật mình, kém chút không tránh được.
May mắn hiện tại tiêu gia bị xe lăn ngăn cản, khoảng cách đến chỗ ta lại quá xa, hắn không thể bắt lấy ta.
Đúng là bị đi.ên.
Ta dùng hết sức lên chân đạp thẳng về phía xe lăn của hắn, không đủ sức nên chỉ làm xe lăn của hắn xoay qua một bên khác, nhưng ta cũng cách xa Tiêu Lâm Hoài.
Ta cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Lâm Hoài.
Tiêu Lâm Hoài cũng không tiến đến, chỉ đưa lưng về phía ta im lặng không nói, dường như người nổi đi.ên vừa rồi không phải hắn.
Qua một hồi lâu, bên trong gian phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh, Tiêu Lâm Hoài vẫn không nói lời nào ngồi yên tại chỗ đó.
Đề phòng hắn đột nhiên phát đi.ên, ta ra tay trước.
Ta đi đến phía sau lưng Tiêu Lâm Hoài, đạp một cước vào xe lăn của Tiêu Lâm Hoài, một cước này của ta mang theo mười phần sức mạnh và tức giận.
Trực tiếp làm Tiêu Lâm Hoài ngã xuống đất, ngay sau đó xe lăn cũng đổ lên người hắn.
Tiêu Lâm Hoài còn đang trầm tư bị đạp ngã xuống đất, không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn ta.
“Ngươi đi.ên rồi sao?”
“Ngươi mới đi.ên, ngươi cho rằng ngươi quý hiếm lắm sao? Ta nhổ vào, đừng ở đây mượn rượu phát đi.ên, bây giờ ngươi chỉ là một phế nhân, là ta bị điên mới gả cho một người tàn phế như ngươi, bây giờ ngươi cũng không phải Tiêu tiểu tướng quân có tấm lòng rộng lớn, ngươi nhìn dáng vẻ ngươi bây giờ, ngươi có thể đứng lên sao?”
Ta đứng từ trên cao nhìn xuống Tiêu Lâm Hoài đang chật vật không chịu nổi trên mặt đất.
“Là đích tỷ ta đào hôn, ngươi có bản lĩnh thì đứng lên đi tìm nàng ta, bây giờ ngươi đứng lên còn khó khăn, cũng chỉ có thể ở đây ra vẻ uy phong trước mặt ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dao-chi/chuong-2.html.]
Tiêu Lâm Hoài nằm rạp trên đất vô cùng chật vật, không ngừng dãy dụa muốn đứng lên, lại bị xe lăn đè lên hai chân, nghe thấy ta nói như vậy, đôi mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm ta, hai mắt đỏ hồng đáng sợ, gân xanh nổi đầy hai tay, không thể chống đỡ thân thể nhưng lại giống như con thú bị nhốt.
“Chẳng lẽ ta không nói đúng sao? Nếu Giang Dao Thanh trong sạch muốn gả cho ngươi, một thứ nữ như ta làm sao có thể giành được hôn sự của nàng ta?”
“Vậy tại sao, vì sao hôm đó ta phái quản gia đi từ hôn... vì sao...”
Tiêu Lâm Hoài dường như còn muốn giải thích gì đó.
“Sau khi cự tuyệt từ hôn phụ thân ta đã thăng quan ba cấp, được hưởng thượng khen ngợi là người đại nghĩa.”
Ta mở miệng, trực tiếp ngắt lời Tiêu Lâm Hoài.
Tiêu Lâm Hoài kinh ngạc nhìn mặt đất, hắn không ngốc, đương nhiên biết được tất cả là vì điều gì.
Đúng là vì chữ “Danh lợi” này.
Nháy mắt Tiêu Lâm Hoài giống như bị rút đi sức sống, cũng không dãy dụa muốn đứng lên nữa.
“Bây giờ ngươi nên biết, việc gả cho ngươi không phải là mong muốn của ta cũng không phải may mắn của ta, hiện tại ngươi có thể ra ngoài, nói cho những khách khứa kia Giang gia thay xà đổi cột, để Giang gia và Giang Dao Thanh thân bại danh liệt.”
Sau đó ta im lặng thật lâu chờ đáp án của Tiêu Lâm Hoài.
“Làm phiền ngươi đỡ ta đứng lên...”
Ta liền đỡ Tiêu Lâm Hoài lên, cho hắn ngồi trên giường hỷ, hắn ngồi ở đó im lặng nhìn ta nâng xe lăn lên.
Làm xong những thứ này ta mới phát hiện ra, trên người ta đã đổ mồ hôi lạnh, Giang gia đã thắng cược.
Tiêu Lâm Hoài vẫn nhớ tới tình nghĩa cũ.
Lần nữa dìu Tiêu Lâm Hoài lên xe lăn, hắn đã nhận mệnh.
“Ngươi và ta đã thành thân, vậy sau này ngươi chính là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, ta biết ngươi không tình nguyện, nhưng việc đã đến nước này, ngươi và ta cũng không thể tránh được, ta sẽ không bám lấy ngươi... đợi sau khi ta ch.ết ngươi có thể tái giá.”
Nhìn bộ dạng này của Tiêu Lâm Hoài ta đột nhiên thở dài một hơi, quả nhiên... quả nhiên nên là người sống lâu trăm tuổi.
Nói xong chữ cuối cùng, Tiêu Lâm Hoài thở dài một hơi.
Ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Lâm Hoài.
“Tướng quân tự kết luận rằng mình sẽ ch.ết sao?”
“Sự thật thôi.”
Hiển nhiên là Tiêu Lâm Hoài không suy nghĩ gì thêm, nói xong hắn liền đẩy xe lăn rời đi.
Trong lòng ta thầm nghĩ cũng không nhất định như vậy.