Dao Chỉ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-20 12:19:42
Lượt xem: 436
Ta cầm theo một bình rượu đ vào trong viện của Tiêu Lâm Hoài, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn ta, lúc đó hắn đang lau giá binh khí.
“Chính tay ta ủ, nếm thử xem.”
Đây là lần đầu tiên sau khi thành thân ta và Tiêu Lâm Hoài bình thản ngồi một chỗ cùng nhau như vậy.
“Chân của ngươi có thể trị khỏi.”
Tiêu Lâm Hoài kinh ngạc nhìn về phía ta.
“Ngươi nắm chắc như vậy sao?”
Thái y châm cứu cho hắn lâu như vậy, Tiêu Lâm Hoài cũng đã dần chấp nhận sự thật mình không thể đứng lên được nữa, lại không nghĩ đến thê tử mới chỉ gặp vài lần của mình lại có thể khẳng định có thể chữa trị được cho chân của hắn.
“Không phải ta có nắm chắc, là chúng ta, chúng ta đến vì ngươi.”
Giọng nói của ta mang theo chút nhẹ nhõm không thể kiềm chế.
“Lúc trước ta đã sớm biết Giang gia đón ta trở về vì điều gì, chỉ là khi đó gặp mặt ngươi quá khó, nên chỉ có thể đánh cược một lần.”
Từ nhỏ ta đã theo lão y sư học y thuật, mẫu thân cũng hy vọng ta học được tay nghề, dù tương lai Giang gia không nhớ đến một thứ nữ như ta, thì cũng có thể tự mình sống sót.
Lão y sư chữa bệnh cứu người, hành tẩu ngang dọc, ta đi theo học tập, càng về sau có thể tự mình chẩn trị cho người bệnh, lại tiếp tục cùng lão y sư đến nơi khác.
Ta cũng luôn ở trong các làng chữa bệnh cứu người.
Hôm đó đột nhiên nghe được tướng quân Tiêu Lâm Hoài chịu trọng thương được đưa trở lại kinh thành, khi biết được hắn bởi vì bị thương mà dẫn đến hai chân không thể đi lại, ta không khỏi nghĩ đến nhìn xem một chút.
Mặc dù các thái y đã vô phương cứu chữa, nhưng có lẽ những người hành y cứu người dùng thuốc trong dân gian như chúng ta có thể trị được.
Thật ra ta cũng không nói quá rõ ràng vì sao ta không ngại mà chỉ trích Tiêu Lâm Hoài không muốn chữa bệnh.
Có lẽ bởi vì hai người con trai của Dư bá bá đều chiến tử sa trường sau khi giúp đỡ hiếu đường, có lẽ là mỗi lúc ta hành nghề y, đi qua tòa miếu nhỏ thờ phu thê Trấn quốc tướng quân do bách tính tự dựng nên, có lẽ do ta đã trị liệu cho một vị đại thúc trở về từ chiến trường, được nghe hắn nói về sự tàn bạo của quân Hung Nô, độc ác t.àn s.át con dân mà Tiêu gia quân lại dũng mãnh phi thường bảo vệ biên quan.
Giống như Tiêu Lâm Hoài mang trên mình trọng trách bảo vệ bách tính, nên là người được sống lâu trăm tuổi, bệnh tật nên được chấm dứt.
Cho nên ta đến, mặc kệ con đường phía trước như thế nào, ta chỉ muốn làm hết khả năng của mình.
Nhưng sau khi vào kinh ta mới phát hiện, bên trong phủ tướng quân đều là thái y ra ra vào vào, thân là một đại phu thôn dã còn không có khả năng gặp được Tiêu Lâm Hoài, tuy có chút thất vọng, nhưng khi đó ta tin tưởng rằng nhiều ngự y như vậy nhất định có thể chữa khỏi cho hắn.
Chẳng qua chuyện ngoài ý muốn này lại là niềm vui, ta cũng nhìn thấy không ít đại phu giống như ta, đều muốn chẩn trị cho Tiêu Lâm Hoài, già trẻ nam nữ đều có cả.
Chúng ta đều vì Tiêu Lâm Hoài mà đến.
Bởi vì không gặp được Tiêu Lâm Hoài, nên chúng ta dứt khoát tập hợp lại một chỗ thảo luận y thuật một phen, đây chính là cơ hội khó có được, ta cũng quen biết được rất nhiều tiền bối có y thuật cao siêu.
Bởi vì từ đầu đến cuối không gặp được Tiêu Lâm Hoài, chúng ta đã trở về phủ, dù sao bên người hắn có nhiều ngự y chẩn trị như vậy, mà người bệnh cũng ở trong tay bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dao-chi/chuong-5.html.]
Lúc đó ta cũng không nghĩ tới một tháng sau ta bị Giang gia đón trở về, lại còn gả cho Tiêu Lâm Hoài.
Thời điểm lần đầu tiên phát hiện ra bí mật đôi chân của Tiêu Lâm Hoài, ta đã viết thư cho các tiền bối.
Vì gặp được một bệnh lạ như vậy, mà ta còn sai người lấy lại bã thuốc của Tiêu Lâm Hoài đã uống.
Thật ra nếu Tiêu Lâm Hoài sớm đồng ý cho ta chữa bệnh thì cũng không cần làm đến vậy, hiện tại chân Tiêu Lâm Hoài đã kéo dài thời gian, ta cũng không nắm chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn cho hắn hay không.
Mấy lần trao đổi thư với các vị tiền bối, xác nhận có thể điều trị.
Không biết tại sao, ta luôn cảm giác Tiêu Lâm Hoài sẽ không một mực như vậy, một ngày nào đó hắn sẽ tiếp nhận việc chữa bệnh.
Sau khi nghe ta nói, ánh măt Tiêu Lâm Hoài nhìn về phía ta.
“Đa tạ.”
Nâng chén rượu một hơi cạn sạch.
Đối với ta hay những người kia, không ngại cực khổ đến đây chữa bệnh vì hắn, cuối cùng hắn cũng không tiếp tục chống cự việc chữa bệnh.
“Đúng vậy, rất nhiều người đều hy vọng tướng quân có thể tốt lên, từ khi nào tướng quân biết được chuyện do hoàng thượng gây nên?”
“Ngày thứ hai sau khi ta bị đưa trở lại kinh thành, lương thảo cùng quần áo chống lạnh rất lâu trước đó rốt cục được đưa đến tay các tướng sĩ.”
Tiêu Lâm Hoài lại uống một ngụm rượu, rượu ngọt ngào lại cay nóng ruột.
Lúc trước vì thiếu lương thảo, hắn đã bí quá hóa liều tập kích quân địch, lại không xem xét tình hình quân địch nên mới bị thương ở đùi, nhưng hắn lại không ngờ khi hôn mê lại bị người nhanh chóng đưa về kinh thành, vốn lương thảo còn một hai tháng nữa mới có thể đưa đến nhưng ngày thứ hai hắn trở về kinh thành đã có thể đến nơi.
Có lẽ là uống say, Tiêu Lâm Hoài cũng thay đổi nhiều.
“Thật ra ta biết, Tiêu gia công cao hơn chủ, gây ra nghi ngờ trong lòng hoàng thượng, chỉ hy vọng về sau hoàng thượng không còn kiêng kỵ Tiêu gia, không đem những binh sĩ trở thành những thẻ đánh bạc, như vậy, chỉ cần hy sinh một mình ta, có thể đổi lại được Tiêu gia quân không bị hoàng thượng nghi kỵ, ta cam tâm tình nguyện.”
Nhưng bây giờ Hung Nô ngo ngoe muốn động, Tiêu Lâm Hoài không thể ch.ết, Tiêu gia quân còn không thể rút lui, nhưng Tiêu Lâm Hoài lại thật sự biết bản thân là người bảo vệ của bách tính mà không phải đế vương hoàng quyền.
Nếu hoàng đế chậm thêm một chút, chờ biên quan yên ổn một chút, có lẽ hắn đã nhận mệnh.
Trung quân ái quốc từ đầu đến cuối đã khắc ghi vào bên trong Tiêu Lâm Hoài, những lúc như vậy để hắn đối mặt với suy nghĩ không phản loạn, đúng là giày vò bản thân.
Hắn thật sự có chút say, trải qua lần bộc bạch này, hắn đối với ta cũng có cảm giác giống như tri kỉ, nhịn không được muốn biểu đạt những nỗi buồn người ngoài không biết.
“Ta tập võ rất cực khổ, ta cũng có những điều những người xa lạ chưa từng thấy, ta cũng có tâm tư, vì những bách tính kia, vì phụ mẫu của ta hy sinh, người trong tộc ta thưa thớt.”
“Mãi cho đến sau khi ta lãnh binh, nhiều lần rơi vào nguy hiểm, chắc chắn sẽ có những binh lính không quen biết cứu ta, thậm chí ta không biết họ là ai, nhưng bọn họ đều biết ta là Tiêu Lâm Hoài, là đại tướng quân bách chiến bách thắng, là người có thể đem Hung Nô đánh đến cho không dám khi nhục người khác.”
Bởi vì sự tích anh dũng của Tiêu gia quân được dân chúng đẩy lên cao, nhận được sự kính yêu của bách tính, nhưng cũng ấn định Tiêu gia quân sẽ cam tâm chinh chiến vì bách tính.
Dưới ánh trăng, ta cùng Tiêu Lâm Hoài tựa như tri kỷ tốt, tạm thời mặc kệ con đường phía trước có nhiều khó khăn, dù là rất nhiều năm sau cũng sẽ còn nhớ mãi.