Đạo đức giả - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-21 19:27:59
Lượt xem: 4,405
11
Tô Khanh Tuyết được ban hôn.
Đương nhiên không thể đưa chủ mẫu đến Đại Lý Tự nữa.
Sau khi công công truyền thánh chỉ rời đi, chủ mẫu lập tức cười to: “Bây giờ ta là nhạc mẫu của tân khoa Trạng Nguyên, con gái ta là phu nhân của Trạng Nguyên, ai dám bắt ta? Ai dám bắt ta?”
Ta nhìn đại ca siết chặt tay, chắc đại ca muốn đ.ấ.m con ả độc phụ này lắm rồi.
Nhưng cuối cùng đại ca đành phải bất lực buông ra.
Ta nhặt bừa một cành cây trên đất lên, bước tới trước mặt chủ mẫu, đập thẳng vào đầu bà ta.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Đầu chủ mẫu chảy đầy m.á.u rồi bà ta ngã bất tỉnh trên đất.
"Tô Uyển Oánh, ngươi dám đánh mẫu thân ta? Ta g.i.ế.c ngươi, ta phải g.i.ế.c ngươi!!!” Đích tỷ gào nát cổ họng như muốn c.h.é.m ta thành trăm mảnh.
Đại ca nhanh chóng ngăn đích tỷ lại.
"Tô Uyển Oánh, ngươi sát hại chủ mẫu, ta muốn nói cho bệ hạ để người c.h.ặ.t đ.ầ.u ngươi, c.h.ặ.t đ.ầ.u ngươi…” Tô Khanh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta bình tĩnh đáp: “Chuyện ở hậu viên của Hầu phủ có ai là không biết, chúng ta không thể có một người mẫu thân vô liêm sỉ như vậy. Nếu tỷ muốn Thánh thượng biết mình có một người mẫu thân tàn ác, hạ độc con gái nhà lành thì cứ việc làm lớn chuyện lên.”
Tô Khanh Tuyết đứng hình ngay tại chỗ, nửa ngày trôi qua cũng không nói được lời nào.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Phụ thân đứng dậy: “Uyển Oánh nói rất có lý, đạo đức của Tống thị thối nát, ta sẽ đuổi bà ta ra khỏi phủ. Bây giờ người trước mặt ta chính là kẻ thù g.i.ế.c vợ, người đâu, trói Tống thị lại ném vào phòng củi sau viện, không ai được phép đến thăm.”
Chủ mẫu nằm thoi thóp bị trói đi.
Cuối cùng Tô Khanh Tuyết cũng cử động, hai tay nàng siết chặt khăn, muốn đi theo nhưng không dám.
Ngày hôm sau, trong cung truyền ra tin tức.
Thẩm Thượng thư tham ô tiền cứu trợ thiên tai, dẫn đến cứu trợ chậm trễ, ôn dịch lan rộng, nam nhân trong tộc đều vào ngục chờ xử án.
Tuy nhiên, ôn dịch đã lan tới ngoài thành, tân khoa Trạng Nguyên Dung Kỳ tự nguyện đến khu thiên tai thay bệ hạ giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dao-duc-gia/7.html.]
Hôn sự của đích tỷ bị trì hoãn.
Ta cứ nghĩ kết cục của hai người họ đã được định sẵn, chờ Dung Kỳ trở về, hắn sẽ cưới đích tỷ về làm vợ. Đến lúc đó, nếu ta vẫn ở kinh thành chỉ sợ sẽ xảy ra nhiều bất tiện nên ta quyết định sẽ tạm biệt phụ thân rồi dẫn tổ mẫu về Giang Nam dưỡng lão.
Ai ngờ, đêm trước khi Dung Kỳ đến khu thiên tai, hắn lẻn vào nhà họ Tô, gõ cửa phòng ta.
12
Đêm hôm đó, sấm sét vang dội, trời mưa rất to.
Lúc Dung Kỳ đội mũ đen xuất hiện trước cửa sổ, ta cứ nghĩ mình gặp quỷ, sợ đến mức muốn đóng cửa lại.
"Uyển Oánh, tiểu Uyển Oánh, đừng đóng cửa sổ...... Là ta...... Là ta......"
Ta cẩn thận nhìn hắn, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, sống mũi thẳng tắp, tóc bị nước mưa làm cho ướt nhẹp dính vào trán nhưng vẫn không bớt đẹp trai.
Công nhận là rất đẹp…
Lần trước gặp Dung Kỳ ở chùa Quốc Hoa, hắn ngồi trên lưng ngựa nói muốn đưa ta hồi phủ.
Tuy nhiên, hắn lại bị đích tỷ nhìn trúng.
Vừa nghĩ tới đích tỷ......
Là ta nghĩ tới hôn sự của hắn......
Trong lòng ta bỗng dưng dâng lên lửa giận: "Ngươi tới làm gì?"
"Uyển Oánh, nàng nghe ta nói, ngày mai ta đi đến khu thiên tai rồi nên muốn tạm biệt nàng.”
Hắn giữ chặt cửa sổ như sợ ta đóng lại.
"Ngươi nên đi tạm biệt với tỷ của ta kìa, ngươi đi ra ngoài rẽ trái là thấy phòng của nàng, mau đi đi.” Ta nghiến răng nghiến lợi, cố gắng đóng cửa vào.
Tay của Dung Kỳ bị cửa sổ kẹp lại, hắn nhăn mặt vì đau đớn nhưng vẫn cố nhịn đau giải thích:
“Nàng giận ta sao? Vì chuyện Thánh thượng ban hôn? Lỗi của ta, là lỗi của ta, là ta không nói rõ với nàng. Uyển Oánh, ta đã nói rồi, đời này ta chỉ cưới nàng, đợi ta lập công trở về, ta nhất định sẽ cầu xin bệ hạ sửa thánh chỉ.”
Ta cảm thấy buồn cười: “Ngươi nghĩ hoàng đế là cha mình à? Ngươi nói sửa là sửa, quân vô hí ngôn, ngươi hiểu không?”
Hắn cúi đầu xuống: "Bệ hạ không phải cha ta mà là ca ca ruột của ta......"