Đạo Là Thanh Mai - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-09-27 20:18:07
Lượt xem: 172
Nửa năm sau, hoàng thượng thoái vị, Tấn Diệp thuận theo mà trở thành hoàng thượng.
Chiếu chỉ sắc phong hoàng hậu mãi chưa hạ, nhưng ta không chút lo lắng, lẽ nào Tấn Diệp dám phong hậu cho ai khác?
"Chu phụng nghi vẫn đang gây náo loạn với hoàng thượng à?"
Ta nhìn Xuân Từ, cười rạng rỡ, không nhịn được hỏi.
"Nghe nói khi xưa hoàng thượng từng hứa với Chu Mộc Mộc rằng sẽ lập nàng làm hoàng hậu."
Hoang tưởng thật, chẳng trách Xuân Từ cười đến không ngậm được miệng.
Sủng ái suốt năm năm, mà tưởng rằng mình có thể làm hoàng hậu sao?
Tại lễ đăng quang, Tấn Diệp nắm tay ta bước lên ngai vàng, sử sách chỉ lưu danh ta.
Chu Mộc Mộc chỉ được phong làm mỹ nhân, theo lý mà nói, đã là quá đáng rồi, nhưng không cho Tấn Diệp chút ngọt ngào, hắn lại gây rối với ta mất, dù sao hắn cũng là kẻ si tình.
Chu Mộc Mộc trong hậu cung ngày càng đắc ý, địa vị cũng ngày càng tăng cao.
Nhưng thực ra, dù hoàng thượng phong nàng làm hoàng quý phi, ta cũng chẳng quan tâm, dù sao một hoàng quý phi không con thì có thể làm nên chuyện gì?
Chiếu nhi đã mười tuổi, các thái phó thường khen ngợi nó.
Đúng lúc ta đắc ý, những lời đồn về việc lập đích lập trưởng từ triều đình truyền đến, Tấn Diệp hiếm khi đến Phượng Nghi Cung của ta.
"Các đại thần đều nói lập Chiếu nhi làm thái tử, hoàng hậu, nàng thấy sao?"
Đã lâu hắn không gọi ta là Ninh Ninh, từ khi ta làm hoàng hậu, ta càng chăm chỉ hơn.
Cứu trợ nạn dân, sản xuất lương thực, khoa cử cho người nghèo, võ cử cho con nhà bần hàn, củng cố biên cương...
Việc nào cũng có tên ta, Thu Ninh. Ta cũng chẳng buồn giả vờ thân thiết với Tấn Diệp nữa, khi còn ở Đông cung, ta cần sự sủng ái của hắn.
Là vì phải đề phòng hắn dở chứng mà bị hoàng thượng phế truất, khiến ta không làm được hoàng hậu.
Nhưng giờ ta đã là hoàng hậu, Đại Lẫm quốc thái dân an, đến cả phản loạn cũng chẳng có lý do, ai còn cần sự sủng ái hão huyền của hắn nữa?
"Hoàng thượng có nhiều con, đứa nào cũng tốt, thần thiếp là mẫu hậu của Chiếu nhi, dĩ nhiên sẽ cảm thấy Chiếu nhi tốt rồi. Hoàng thượng đến hỏi thần thiếp, đúng là hỏi sai người, vì mẹ nào chẳng thương con mình?"
Một câu nói kín kẽ, sắc mặt hoàng thượng lạnh đi, ta cũng chẳng buồn nói thêm. Ngoài những ngày rằm, mùng một theo tổ huấn, hắn ở lại cung của ta, còn lại ta không hề đưa canh hầm lên thượng thư phòng cho hắn.
Thay vì gửi cho hắn, chi bằng ta gửi cho dân nghèo, ít ra họ còn biết ơn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dao-la-thanh-mai/phan-5.html.]
Cho chó ăn còn biết vẫy đuôi, ai cần hắn nữa?
8
Yến hội Trung thu, chư vương các nơi và đại thần cùng gia quyến tiến cung.
Nhất Phiến Băng Tâm
Trong buổi yến, Chu Mộc Mộc là người mở màn với một điệu múa với y phục lông vũ, thu hút mọi ánh mắt.
Chu Mộc Mộc hân hoan ngồi xuống, Tấn Diệp yêu thương nàng đến mức, hắn đã sắp một chiếc ghế bên phải để nàng ngồi.
Đến Thẩm quý phi cũng không được ngồi ở đó, lại dành cho Chu tần ngồi.
Đúng là đáng để người đời cười chê.
Trong yến hội, bên cạnh mỗi người đều là chính thê, tình cảm thâm sâu, khiến Tấn Diệp như chợt nhận ra điều gì đó.
Ta chẳng mảy may bận tâm, thậm chí còn có tâm trạng trò chuyện với các mệnh phụ về mốt trang điểm đang thịnh hành ở thành Lâm Uyên.
Vì bận lo liệu yến hội Trung thu, ta mệt rã rời, vừa xong tiệc đã chuẩn bị đi nghỉ.
Tấn Diệp bước vào dưới ánh trăng, ta chợt nhớ ra hôm nay là rằm tháng tám, hắn sẽ ở lại đây.
Ta cố nén mệt mỏi giúp hắn cởi áo, tắm rửa, không buồn nói thêm một câu nào.
Tấn Diệp nhìn ta sâu sắc: "Hoàng hậu, chúng ta rốt cuộc là từ khi nào lại thành ra thế này?"
Ta ngơ ngác, hắn lại phát bệnh gì nữa đây?
Có Chu Mộc Mộc sống c.h.ế.t yêu chàng mà vẫn chưa đủ sao? Cớ chi lại đến chỗ ta gây phiền phức? Ta yêu bách tính thiên hạ, yêu tất cả mọi người, chỉ duy nhất không yêu chàng.
Chẳng có lý do gì khác, vì chàng không xứng!
"Hoàng thượng nói vậy, thần thiếp không hiểu."
Tấn Diệp bỗng ôm chặt ta, đặt ta lên đùi hắn. Ta cố nén ngáp, đều nói rằng người khi bắt đầu nhớ lại quá khứ chính là đang sắp chết, vì thế ta đành nhẫn nhịn.
"Ta còn nhớ khi nàng cùng ta ở Thái học, nàng gọi ta là Tấn Diệp ca ca."
Ta gật đầu, lúc đó ta còn nghĩ hắn vẫn còn khả năng cứu vãn.
"Năm đó trong tiệc đạp xuân, nàng mặc áo đỏ mỏng manh, múa xong khiến cả người rực rỡ, đến giờ ta vẫn nhớ."
"Chiếc túi hương nàng làm cho ta, đến nay ta vẫn còn giữ rất cẩn thận."