Đạo Là Thanh Mai - Phần 9
Cập nhật lúc: 2024-09-27 20:24:21
Lượt xem: 266
13
Sau khi Chiếu nhi lên ngôi, Tấn Diệp đưa các thái phi rời khỏi cung.
Đêm trước khi đi, Chu Mộc Mộc đặc biệt đến tìm ta, ngẩng cao đầu nhìn xuống: “Thu Ninh, ta thật đáng thương cho nàng.”
Ta nhìn cuốn sổ trên tay, đang chuẩn bị chọn hoàng hậu và phi tần cho Chiếu nhi.
“Ồ? Ngươi thương ta điều gì?”
“Nàng cả đời không bao giờ có được tình yêu của Tấn Diệp, không đáng thương thì ai đáng thương?”
Ta bật cười: “Ta việc gì phải có được tình yêu của hắn?”
Chu Mộc Mộc ngơ ngác: “Có được tình yêu của hắn, nàng có thể…”
“Có thể gì? Có thể tung hoành trong cung sao? Trước đây ta là thái tử phi, sau đó là hoàng hậu, bây giờ là thái hậu, từ trước đến giờ vẫn tung hoành đấy thôi. Vàng bạc châu báu không ngớt, dân chúng tôn kính. Sau này ta sẽ được lưu danh sử sách, còn ngươi, được tình yêu của Tấn Diệp thì sao?”
“Tại sao ta phải dành cả đời tìm kiếm sự che chở của người khác? Trở thành người phụ nữ thầm lặng đứng sau kẻ khác, những việc ta tự làm được, cớ sao phải nhờ ai khác? Thật nực cười, ngươi còn nghĩ ta đáng thương ư? Đời khổ của ngươi mới chỉ bắt đầu thôi.”
Chu Mộc Mộc bị kéo ra ngoài, miệng không ngừng la hét: “Không thể nào, sao ngươi không hận ta? Sao ngươi không hận ta?”
Ta gọi Xuân Từ lại, nàng dẫn theo vài tiểu thái giám bước vào, nhưng họ cũng không phải thái giám thật.
Từng người một, trẻ trung tươi tắn, người vạm vỡ, người dịu dàng, người nho nhã…
Tình yêu? Thứ đó ta cũng có thể giả vờ trước mặt Tấn Diệp, họ cũng có thể giả vờ trước mặt ta.
Đàn ông à, có nhiều lắm, không hợp ý thì đổi thôi.
14
Trước khi rời đi, Tấn Diệp muốn gặp ta, nhưng ta không đồng ý.
Khi đến Lĩnh Nam, Chu Mộc Mộc bị giam cầm, ngày đêm chịu đựng sự giày vò.
Thẩm thái phi và Lý thái phi thường gửi thư cho ta, trong thư toàn kể Tấn Diệp đã hành hạ Chu Mộc Mộc như thế nào.
Nhưng những chuyện đó không còn liên quan đến ta nữa.
Năm Tấn Diệp bốn mươi tuổi, hắn như đã đến lúc hấp hối, miệng không ngừng gọi tên ta.
Để tránh bị người đời bàn tán, Chiếu nhi lệnh cho người đưa Tấn Diệp về cung.
Còn Chu Mộc Mộc, nàng bị nhốt trong một chiếc lồng trở về, điên điên dại dại, nói năng không rõ ràng.
Miệng nàng cứ lẩm bẩm gì đó về việc mình mới là hoàng hậu, ta chẳng buồn nghe.
Trên người nàng không còn mảnh da nào lành lặn, nghe nói Tấn Diệp cố tình không xử tử nàng, mà giữ lại để giày vò, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến ta nữa.
Đêm đó, Chiếu nhi và các thái phi quỳ dưới đất, đôi mắt Tấn Diệp đã đục ngầu, nhưng vẫn cố chấp nắm lấy tay ta.
Ta hơi cảm thấy ghê tởm, bàn tay hắn chỉ còn da bọc xương, cũng không uổng mấy tháng trời ta cho hắn uống thuốc bổ, nếu không chắc hắn đã sống thêm được hai ba chục năm nữa.
Tấn Diệp mở miệng, như muốn nói điều gì, ta cúi xuống: “Ninh Ninh, cuối cùng ta vẫn có lỗi với nàng, xin lỗi nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dao-la-thanh-mai/phan-9.html.]
Ta vỗ nhẹ tay hắn, coi như nhận lời.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ tìm được nàng, rồi bù đắp cho nàng.”
Ta rùng mình, ghé vào tai hắn: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đến kiếp này ta còn không muốn ở bên ngươi, nói gì kiếp sau.”
Thấy hắn còn chút hơi tàn, ta thở dài: “Quên nói với ngươi, sau khi chết, ngươi sẽ chôn chung với Chu Mộc Mộc, ta thấy ghê tởm ngươi, ngươi thấy ghê tởm nàng, hai người đúng là trời sinh một cặp. Còn ta và ngươi, c.h.ế.t rồi cũng không bao giờ gặp lại!”
Đôi mắt của Tấn Diệp đột nhiên mở to, miệng lẩm bẩm không rõ những lời gì.
Sau đó tay hắn quơ quào trong không trung, ta chỉ đứng yên nhìn, cho đến khi bàn tay ấy từ từ rơi xuống, hắn cũng không còn chút hơi thở nào nữa.
15
Trong lãnh cung, Chu Mộc Mộc như cảm nhận được điều gì, tay nắm chặt cánh cửa, miệng liên tục gào khóc: “Tấn Diệp ca ca, Tấn Diệp ca ca, ta sai rồi, ta sai rồi.”
Nhân lúc Chiếu nhi đang lo liệu tang sự cho Tấn Diệp, ta cũng có lòng tốt đến lãnh cung, thăm người bạn cũ của mình.
Chu Mộc Mộc không còn điên dại, đôi mắt trống rỗng, nhìn ta, nói: “Hóa ra người thua cuộc là ta.”
Ta mỉm cười: “Ngươi cũng đã có được tình yêu của hắn bao nhiêu năm, đâu thể gọi là thua.”
Chu Mộc Mộc bật cười lớn: “Giờ nghĩ lại, thà sống như ngươi còn hơn. Ta từng nghĩ mình là người xuyên không, sẽ đứng trên vạn người, nhưng quên mất rằng từ nhỏ đến lớn, các ngươi đã thấm nhuần biết bao nhiêu chuyện như thế này.”
Phải, một kẻ xuyên không nho nhỏ, sao có thể đấu lại với một tiểu thư thế gia được dạy dỗ, hun đúc qua nhiều thế hệ?
Chu Mộc Mộc ôm mặt khóc nức nở: “Điều ta hối hận nhất, hối hận nhất chính là không sinh cho Tấn Diệp một đứa con. Đứng ở vị trí cao, nhìn hắn yêu thương, chiều chuộng ta, làm sao ta có thể không thật lòng rung động? Ta thật sự đã yêu hắn.”
“Con ư? Ngươi cả đời này cũng không thể có con.”
Chu Mộc Mộc như vừa ngộ ra điều gì, lập tức lao đến nắm lấy ta: “Là ngươi phải không? Là ngươi làm, tất cả là ngươi!”
Xuân Từ bước tới, đạp mạnh lên người nàng, Chu Mộc Mộc vẫn điên cuồng gào thét: “Ngươi! Ta phải g.i.ế.c ngươi, đều là ngươi!”
“Đúng vậy, ngay ngày thứ hai ngươi vào Đông cung, ta đã hạ thuốc cho ngươi. Những mấy chục gậy đó, có đau không? Bởi vì trong thuốc có cả tuyệt tử dược, đau là phải rồi, ngươi đã dùng suốt một năm trời thuốc tuyệt tử mà.”
Chu Mộc Mộc không thể tin vào tai mình, trừng mắt nhìn ta.
Ta bước ra khỏi lãnh cung, bình thản nói: “Đừng để nàng c.h.ế.t dễ dàng quá, lăng trì đi, còn t.h.i t.h.ể thì quăng ra bãi tha ma.”
---
Đến trần gian một chuyến, trở thành trò cười trong miệng thiên hạ, chẳng để lại thứ gì, đến cả thân xác cũng chẳng giữ nổi.
Sau khi ta qua đời, Chiếu nhi làm theo lời ta dặn, không để ta chung lăng với Tấn Diệp.
Ngài đã đưa hài cốt của ta đến biên ải, an táng bên cạnh phụ thân và huynh trưởng.
Điều ta hối hận duy nhất trong đời, chính là không cùng phụ thân và huynh trưởng c.h.ế.t tại biên cương, không được nhìn ngắm núi non nơi đó, cũng chẳng được chứng kiến sự oai phong của họ trên lưng ngựa giữa chiến trường.
Họ đã hy sinh để giữ vững vinh quang trăm năm của phủ Tấn Quốc Công, sao ta có thể để một kẻ xuyên không tầm thường hủy hoại được?
Công trạng của ta sẽ được người đời ghi chép, vinh quang của phủ Tấn Quốc Công sẽ được truyền tụng muôn đời.
( Hết )