Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DỊ ỨNG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-04-27 23:20:03
Lượt xem: 771

12.

Mẹ tôi rõ ràng đã sợ đến choáng váng.

Bà ta để tôi cắn lấy cánh tay mà không một chút động tĩnh.

Sau đó, Trần Đại Sư lại tiến đến và dùng một tờ bùa dán vào phần sau đầu tôi, rồi kéo tôi ra khỏi cánh tay của mẹ.

"Thứ này là ác linh, rất tà tính." 

Sau khi mẹ tôi tỉnh táo lại, bà ấy lo lắng hỏi: 

"Đại sư, vậy phải làm sao?"

Trần Đại Sư chậm rãi mở miệng: 

"Không sao, nó đã tạm thời bị tôi dùng bùa trấn áp, còn về phần phương pháp phá giải"

Trần Đại Sư làm một cử chỉ yêu cầu tiền với mẹ tôi.

Mẹ tôi ngay lập tức hiểu ý, lấy ra một bọc lì xì dày và đưa cho Trần Đại Sư.

"Cực khổ Trần đại sư hao tâm tổn trí." 

Trần Đại Sư mỉm cười hài lòng.

"Yên tâm đi, tôi sẽ làm cho con bé đó hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh." 

Khi cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc, họ bắt đầu nghĩ cách xử lý tôi.

Trước tiên, Trần Đại Sư sắp xếp một trận pháp bằng nến ở trong sân.

Sau đó, bà ấy dán các tờ bùa lên tứ chi và đầu của tôi.

Bà ấy yêu cầu mẹ tôi đem tôi di chuyển vào giữa trận pháp.

Bà ấy bắt đầu đi quanh trận pháp với những bước đi kỳ lạ, trong miệng lẩm nhẩm các từ mà người ngoại đạo không hiểu..

Sau một số lần như vậy, bà ấy thắp sáng tất cả các ngọn nến lên

"Dù có chuyện gì xảy ra, hãy để con cô ở bên trong năm giờ đồng hồ, khi nó ra ngoài, cơ thể của nó sẽ sạch sẽ. 

Sau đó, cô ở bên trong một lúc, những sợi lông gà sẽ không mọc lại nữa."

"Tôi đi nằm một lúc trước, gọi tôi nếu có vấn đề."

Trần Đại Sư nói một cách vênh vang đắc ý trong khi mẹ tôi mang ghế đẩu đến cho bà ta.

Bà ta bắt đầu nằm xuống và ở nhắm mắt nghỉ ngơi.

trong trận pháp , Tôi cảm thấy thật chán, với cũng không có gì để làm. 

Dưới ánh nhìn chăm chú của mẹ tôi, tôi vươn tay ra và lấy tất cả các lá bùa mà Trần Đại Sư đã đặt trên người tôi từng tờ một, rồi ném chúng vào chân bà ta.

"Chẳng vui tí nào! Bà già xấu xí, bà trông không giống như một bà đồng, mà thật giống như một kẻ lừa đảo."

Trần Đại Sư bị sốc, bỗng nhiên từ trên ghế nằm ngồi thẳng người.

Mẹ tôi lại bắt đầu bị dọa đến phát run, co quắp ở một bên.

Tôi nhíu mày nhìn về phía Trần Đại Sư, đột ngột le lưỡi trêu đùa.

"Bà già xấu xí, tôi không muốn chơi với bà nữa, giả thần giả quỷ đúng phiền phức, làm người ta ghét! Làm sao bà già đầu như thế rồi còn đi lừa gạt trẻ con chứ?"

"Đại sư, còn bắt quỷ, tôi nghĩ bà sắp bị quỷ bắt rồi đấy."

Trần Đại Sư, người đã làm nghề này tới nửa đời người, không thể chịu đựng được sự chế nhạo từ một đứa trẻ năm tuổi, liền bò lên từ cái ghế đẩu và nắm lấy cây gậy liền muốn đánh tôi.

"Thằng nhóc c.hết tiệt, miệng thật thúi ."

Nhưng cơ thể già nua tám chín chục tuổi của bà ta không thể theo kịp với một đứa trẻ năm tuổi tinh lực tràn đầy . 

Bà ta đuổi theo tôi vài bước, liền mệt mỏi thở hồng hộc, thở không ra hơi.

"Thằng nhóc thúi, ngươi đứng lại đó cho ta!" 

Tôi ở phía xa làm lấy mặt quỷ: 

"Ha ha ha, không! Không! Bà già xấu xí."

Trần Đại Sư tức giận ném gậy về phía tôi.

"Thằng nhóc thúi, nếu còn nói ta xấu, ta sẽ gi.ết ch.ết người!"

Tôi không sợ hãi:

"Bà làm sao g.iết ch.ết tôi, hả bà già xấu xí?"

"Mày... "

"Bà già xấu xí, bà già xấu xí, bà già xấu xí..."

"Mày...Mày…!"

"Rầm" Một tiếng, Trần Đại Sư bị tôi làm tức tới ngất xỉu.

Mẹ tôi vội vàng chạy đến kiểm tra hơi thở của bà ta, khi phát hiện ra còn hơi thở, bà mới nhẹ nhõm một hơi.

Thấy cơ hội, tôi khóc lóc vọt vào lòng mẹ.

"Hu hu hu, mẹ ơi, bà già xấu xí mới vừa còn đang chơi với con, tại sao lại nằm xuống ngủ đột ngột vậy? Bà ấy không c.hế.t chứ? Hu hu hu thật là dọa người"

Mẹ tôi cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía tôi: 

"Con có phải là Quang Diệu không? Hay là... hay là người khác?"

"Con chính là Quang Diệu của mẹ."

"Vậy còn chuyện chị gái là sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/di-ung/chuong-4.html.]

"Không có, không có chị gái."

"Gì? Không có!"

Tôi gật đầu: 

"Là bà già này, những gì con vừa nói đều là bà ấy dạy con khi mẹ không để ý, bà còn bảo con cắn mẹ, sau khi cắn xong thì không được di chuyển, bà nói như vậy mẹ sẽ vui vẻ, chúng ta đang chơi cùng với bà, chơi rất vui đó mẹ, mẹ ơi”

"Nhưng giờ con thấy trò chơi này chẳng vui tí nào."

"Bà già xấu xí này đang gạt con, hu hu không chơi nữa, con muốn về nhà!"

Tôi khóc, mẹ tôi liền tuỳ tiện tin lời tôi.

Sau khi an ủi tôi, bỗng nhiên đứng người lên, hung tợn nhìn Trần Đại Sư nằm dưới đất.

"Bà già đáng ch.ết, ta nhìn bà chính là sống quá lâu, còn muốn lợi dụng tay con tôi để lừa tiền tôi!"

"Nếu không phải vì con trai tôi thông minh, hôm nay tôi đã bị bà lừa ch.ết!"

Mẹ tôi nhanh chóng lấy lại bao lì xì lớn mà bà ấy đã đưa cho Trần Đại Sư ban đầu, lập tức chưa hết giận đá vài cú đá vào Trần Đại Sư đang bất động nằm dưới đất.

Rồi bà ấy vội vàng kéo tôi về nhà.

13.

Về sau chúng tôi nghe được, vào sáng ngày hôm sau, Trần đại sư té xỉu mới được con gái về quê tình cờ phát hiện, cô ấy gấp gáp gọi xe cứu thương đưa bà đi viện.

Bà ta bất tỉnh hai ngày.

Khi tỉnh dậy, bà liền quyết định, sau này sẽ không bao giờ bói toán bắt quỷ nữa.

Bà ta theo con gái đi thành phố để dưỡng lão

Sau khi mẹ tôi biết điều này, ở trong nhà chửi ầm lên.

"Bà già đáng chết, lừa tiền nhiều quá sợ báo ứng nên mới ngừng lại à? Tôi đúng là đã tin bà ta đến như vậy, kém chút tổn thương con trai bảo bối của tôi, thật sự đúng là mắt mù mà!"

Tôi ở nơi mẹ không nhìn thấy nhẹ gật đầu.

Mẹ, bà xác thực là mắt mù.

「......」

Từ sau sự việc đó, mẹ tôi bất ngờ không còn tin vào những bà thầy cốt nữa. 

Bà ấy không muốn đi chữa bệnh của mình tới những nơi lừa thần giả quỷ đó nữa. 

Bà ấy nghĩ rằng những sợi lông gà trên người có lẽ là do mắc phải một căn bệnh gì đó. 

Nhưng vẫn là không muốn đi bệnh viện chữa trị. 

Bà ấy nghĩ rằng bệnh này chỉ là bệnh nhỏ, ngoài việc đau chút ít ra thì không có gì nguy hiểm. 

Nếu đi bệnh viện với bộ dáng này, bị bác sĩ nhìn thấy hình ảnh cơ thể đầy lông gà, rồi lại truyền về làng thì sẽ bị xấu hổ. 

Bà ấy nghĩ rằng tự mình nhổ đi là xong. 

Và bà ấy đã làm như vậy. 

Nhưng bà ta không biết rằng, mỗi lần nhổ đi một sợi, chỉ trong vòng hai ngày nơi đó sẽ mọc ra nhiều sợi mới. 

Và hành động này mười phần tiêu hao thân thể, mỗi một lần đều giống như tự chà đạp mình.. 

Mẹ tôi cứ như vậy ngược lại đem thân thể của mình làm cho càng ngày càng suy yếu, cả người cũng bị mất hết tinh thần. 

Mẹ tôi khi nào cũng cảm thấy u uất, bà ta cảm thấy bản thân mình đã mắc phải một căn bệnh không thể chữa trị, có lẽ là sắp ch.ết rồi. 

Vì thế, bà ta đã lợi dụng lúc tôi ngủ say, lén lút lấy một cái xẻng sắt từ trong kho và bước ra khỏi nhà. 

Nhưng tôi không ngủ, ngược lại, tôi đã bước ra khỏi nhà bám theo mẹ đi ngay sau đó. 

Tôi luôn có cảm giác, mẹ tôi sẽ không làm chuyện gì tốt đẹp.

14.

Tôi điều khiển cơ thể nhỏ bé của mình, mất rất nhiều sức lực mới có thể đuổi kịp mẹ tôi.

Nơi mà mẹ tôi đến, là phần mộ của tôi.

Tôi không biết mẹ tôi định làm gì? Ngồi xổm sau một cái cây, lặng lẽ nhìn theo bà ấy.

Tôi thấy mẹ đứng trước mộ của tôi, đứng yên thật lâu.

Cuối cùng, bà ta khạc nhổ một bãi nước bọt, cầm cái xẻng sắt trong tay, bắt đầu đào mộ của tôi.

Một bên đào, một bên trong miệng còn đang hung tợn khiển trách tôi.

"Đồ khốn nạn, từ khi mày ch.ết đi, tao mới nhận ra mọi việc tao làm đều không thuận lợi, vì vậy tao suy nghĩ rồi, càng nghĩ lại càng thấy rằng chắc chắn là cái đồ xui xẻo như mày đã làm ngăn cản may mắn của tao!"

"Chính thân thể mình yếu đuối, ăn có mấy quả trứng gà mà đã c.hết, sao lại dám đổ lỗi cho tao? 

Tất cả mọi người đều nói là tại tao, thậm chí cả ông bố khốn nạn của mày cũng trách tao."

"Tao nợ mày sao?"

"Nhìn Quang Diệu đi, tao không chăm sóc nó tốt, nhưng nó vẫn khoẻ mạnh, không có chuyện gì xảy ra cả."

"Chắc chắn là do cái đồ khốn nạn như mày cùng mệnh tao xung khắc, ngay cả mẹ mày cũng làm hại, tao thấy mày c.hết cũng đừng hòng yên!"

"Hôm nay tao sẽ đào mộ của mày lên, xem mày như thế nào còn muốn làm quỷ đi ám tao nữa!"

Tôi nhíu mày lại, mẹ tôi động tác vẫn không ngừng.

Tôi ngáp một cái, quay người trở về nhà.

Có lẽ chỉ là đào một cái mộ thôi mà, mẹ tôi thật là hấp tấp, 

Khi sắp c.hết cái gì cũng muốn thử, đúng là ngu xuẩn, một nửa ý cũng không thèm nghĩ, 

Tôi vẫn nên là trở về ngủ đi thôi.

Loading...