Đích nữ xuất kích - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-20 10:07:43
Lượt xem: 971
10
Ngày hôm sau ta gọi Vương Uyên Uyên dậy: 「Tỷ tỷ, hôm nay có người phương Bắc đến, Thái tử điện hạ bảo tỷ tỷ đi tham gia cung yến.」
Vương Uyên Uyên lúc này mới lười biếng đứng dậy, ta ra ngoài thì Phó Thanh Dật đã ở ngoài cửa chờ sẵn, biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng săn sóc.
Thấy ta đi ra, Phó Thanh Dật đầy áy náy nói: 「Khê Nhan, hôm qua ta tâm tình không tốt lắm, để nàng chịu uất ức rồi, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm gì Hầu phủ, ta thật sự yêu nàng, lúc này mới mất khống chế.」
Ta nhìn bộ mặt giả dối này của hắn, thật sự muốn nôn.
Nhưng ta nhịn xuống, hướng hắn lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội.
「Điện hạ, ta sao có thể trách ngài được? Hôm qua là ta không tốt, không nghĩ đến lợi ích thiết thân của điện hạ, ta hối hận lắm.」
Hắn thích nhất, chính là nụ cười thanh thuần của ta giống bạch nguyệt quang của hắn.
Quả nhiên, trong mắt Phó Thanh Dật lập tức tràn đầy nhu tình.
「Khê Nhan, ta đã biết, nàng là người hiểu ta nhất.」
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn ôm ta, nhưng ta mỗi một khắc gần gũi hắn đều cảm thấy buồn nôn.
May mắn lúc này Vương Uyên Uyên đi ra, Phó Thanh Dật vội vàng buông ta ra, cởi áo choàng trên người mình xuống, khoác lên người Vương Uyên Uyên.
「Sáng sớm sương lạnh, đừng để bị cảm.」 Giọng điệu của Phó Thanh Dật vô cùng thâm tình.
Vương Uyên Uyên khoác tay Phó Thanh Dật, đắc ý liếc nhìn ta, cố ý kéo dài giọng nói: 「Thái tử ca ca, huynh đối với muội cũng quá tốt rồi, muội sợ muội muội ghen tị~」
Từ sau khi ta hãm hại Vương Uyên Uyên ở tiệc thưởng hoa, nàng ta luôn tìm đủ mọi cách hành hạ ta, chuyện nàng ta thích nhất chính là nhìn ta khó chịu.
Ta giả vờ ra vẻ mặt đáng thương và đau khổ, nhịn nói: 「Có thể khiến tỷ tỷ vui vẻ, muội muội chịu khổ cũng là nên làm.」
Ta biết, chỉ cần ta khó chịu, nàng ta mới vui vẻ.
Quả nhiên, Vương Uyên Uyên vừa nghe, vui vẻ trên mặt che giấu cũng không che giấu được.
Phó Thanh Dật vuốt ve sợi tóc nàng ta, giọng điệu lạnh nhạt.
「Uyên Uyên, không cần so đo với loại người này, nàng ta có đau khổ hơn nữa, ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn nàng ta một cái.」
Đến cung yến, Hoàng thượng cùng hoàng thân quốc thích đều đã ngồi vào chỗ, nhưng người phương Bắc lại chậm chạp không tới.
Đây rõ ràng là khinh thường hoàng triều, mặt Hoàng thượng đã xanh mét, người có mặt đều run sợ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dich-nu-xuat-kich/chuong-7.html.]
Ta cũng vô cùng lo lắng, người phương Bắc dám kiêu ngạo như vậy, đều là vì liên tiếp công phá mấy tòa thành trì của chúng ta.
Hoàng thượng đã xử trảm cả nhà đại thần trấn giữ mấy tòa thành trì kia, không nể tình chút nào.
Ngoại tổ phụ và huynh trưởng ta đều đang trấn thủ biên cương, tuy năng lực tác chiến của bọn họ mạnh, nhưng nếu phương Bắc cứ cường đại như vậy, tình hình cũng không lạc quan.
Hôm nay nói là phương Bắc đến triều kiến, chẳng bằng nói là phương Nam chủ động cầu hòa.
Qua hồi lâu, người phương Bắc mới đủng đỉnh đến muộn.
Thủ lĩnh phương Bắc đi đầu là một người đàn ông tướng mạo tuấn lãng mang vẻ hoang dã, tên là Trần Mục Dã.
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, lúc vào bữa tiệc, hắn hướng ta nhếch môi một cái.
Có lẽ là hắn quá có mị lực, ta thấy rất nhiều nữ quyến đều đỏ mặt, cũng có người mắng thầm hắn là 「đồ phương Bắc man rợ」.
Mà Vương Uyên Uyên càng nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí lúc hắn nhìn qua, còn cố ý kéo yếm xuống một chút, trên mặt đầy đắc ý.
Cảnh nâng ly chúc tụng giả tạo khiến người ta buồn chán, Vương Uyên Uyên thay thế vị trí của ta trò chuyện vui vẻ, ta liền nhân cơ hội đi ra ngoài hóng gió.
Không ngờ mới đi một lát đã gặp Trần Mục Dã.
Ta xoay người rời đi, hắn lại ngăn ta lại.
「Xem ra đích tiểu thư thật sự không nhận ra ta rồi.」 Hắn cười như không cười nói.
Ta chăm chú nhìn lông mày và mắt hắn, đột nhiên trợn to mắt.
Hắn vậy mà chính là người đánh xe ngựa ta đã thả đi lúc trước.
Lúc trước khi hắn đến hầu hạ ta đã kiêu ngạo không nghe lời, quản gia đánh hắn da tróc thịt bong, hắn cũng không chịu quỳ xuống làm người đánh xe cho ta.
Lúc đó ta còn nhỏ, rất bội phục người có cốt cách, vì vậy ban đêm đã len lén thả hắn đi.
Ta còn nhớ đêm đó trăng sáng rất đẹp, ta đưa lệnh bài thông hành cho hắn, để hắn rời đi.
Hắn khi ấy nói bằng giọng khàn đặc: "Ta chỉ là một con ch.ó hoang, không nơi nương tựa."
Ta đáp: "Hãy đến phương Bắc, nơi đó không có quy củ trói buộc."
Nào ngờ, ta thả đi một con ch.ó hoang, mang về lại là một con sói dữ.