ĐÍCH TỶ KHÔNG NHẬN SỦNG - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-10-30 15:36:43
Lượt xem: 1,700
Chương 18
Một khắc sau, phụ thân bị áp giải vào cung.
Hình như ông ta vừa mới từ trên giường của ả tiểu thiếp nào đó xuống, cổ áo còn dính son phấn.
Sau khi ngơ ngác nhìn quanh, ông ta sợ hãi mặt mày tái mét: "Không biết Hoàng thượng triệu kiến vào đêm khuya, là vì chuyện gì?"
Hoàng thượng liếc nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi: "Lương Quý, ngươi có biết tội không?"
...
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, phụ thân chửi ầm lên:
"Con gái trời đánh, đứa nào cũng không phải dạng vừa!"
"Ta thật sự xui xẻo tám đời mới sinh ra hai đứa nghịch tử như các ngươi!"
"Cha, người bớt hơi sức đi."
Ta vỗ vai ông ta, cười khẩy: "Làm ô uế hoàng cung là tội tru di cửu tộc, lát nữa chúng ta sẽ cùng xuống suối vàng đấy."
"Á – nghiệt súc!"
Phụ thân tức giận quát lên, rồi quỳ xuống dập đầu lia lịa: "Hoàng thượng, Hoàng thượng người nghe thần giải thích! Thần luôn an phận thủ thường, chưa từng làm những chuyện đó!"
"Hơn nữa, đó căn bản không phải hình nhân nguyền rủa, chỉ là đồ chơi thôi."
"Thần bảo Xuân Đào mang cái này vào cung cho Trinh phi, là để con bé tặng cho Huệ tần, hàn gắn tình cảm tỷ muội giữa hai đứa."
"Tuyệt đối không phải như lời Trinh phi nói!"
"Nhưng Tú tỷ tỷ nói, món đồ chơi này khiến tỷ ấy đau bụng dữ dội, suýt nữa thì sảy thai đấy?"
Ta giả vờ ngạc nhiên che miệng.
Rồi thấy ông ta đột nhiên lao về phía bên kia: "Lương Tú Tuệ, ngươi muốn hại c.h.ế.t cả nhà chúng ta sao!"
Bốp một tiếng, phụ thân tát thẳng vào mặt Lương Tú Tuệ.
"Ta nói bậy, ta nói bậy, cha đừng đánh con! Á -"
Cùng với tiếng hét của Lương Tú Tuệ, một miếng bông rơi ra khỏi áo nàng ta.
"Hóa ra, ngươi mới là người giả vờ mang thai~"
Ta giả vờ kinh ngạc che miệng.
Chương 19
Lương Tú Tuệ giả mang thai tranh sủng, bị giáng xuống Tân Giả Khố làm cung nữ giặt đồ, cha mẹ nàng ta bị liên lụy, bị đày đến Ninh Cổ Tháp.
Còn ta, bị cấm túc ba ngày, không được bước ra khỏi cửa cung nửa bước.
"A, ưm -"
Trong màn lụa đỏ, sóng tình cuồn cuộn.
Chiếc giường gỗ đàn hương chạm khắc hoa bị lắc đến kẽo kẹt, như thể sắp sụp đổ đến nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dich-ty-khong-nhan-sung/chuong-7.html.]
Chân giường liên tục va vào tường, khiến lớp vôi trên tường sắp rơi xuống.
"Hoàng thượng..." Ta ôm lấy cổ người đàn ông: "Đêm Lương Tú Tuệ thị tẩm, người cũng mãnh liệt như vậy sao?"
"Nếu trẫm nói, chưa từng chạm vào nàng ta, ngươi có thấy bất ngờ không?"
Hoàng thượng dùng tay ta lau mồ hôi trên trán, cười hỏi ngược lại.
"Bệ hạ lại trêu thần thiếp rồi."
Ta oán trách nói, rồi nghe Hoàng thượng nói: "Nàng ta quá câu nệ, trẫm không thích, cho nên từ khi nàng ta vào cung, trẫm chưa từng lâm hạnh."
"Đêm nàng ta thị tẩm cũng vậy."
"Nhưng hình như nàng ta cho rằng, chỉ cần nam nữ ngủ chung một giường là có thể mang thai."
"Ngươi nói xem, có buồn cười không?"
"... Ơ." Ta sững sờ.
"Các ngươi nhà họ Lương đúng là cực đoan, một người cái gì cũng dám dạy, một người cái gì cũng không dạy."
Hoàng thượng vừa hôn tóc ta, vừa nói tiếp: "Đêm đầu tiên ngươi vào cung thị tẩm, liền bạo dạn nồng nhiệt, không hề e lệ."
"Còn Lương Tú Tuệ... nàng ta cũng là kỳ nữ."
"Đêm đầu tiên vào cung thị tẩm, liền nói với trẫm rằng, vì muốn làm phi tần của trẫm, nàng ta đã từ chối lời theo đuổi của đám học sĩ Hàn Lâm Viện, tổn thất nặng nề, bảo trẫm phong nàng ta làm Hoàng hậu."
"... Ơ." Ta lại lần nữa sững sờ.
"Trẫm thấy nàng ta có lẽ là buồn ngủ rồi."
"Vậy để nàng ta ra hành lang, tỉnh táo cả đêm đi."
19
"Nhưng ngươi không giận sao?" Hoàng thượng hỏi tiếp.
Ta nghi hoặc: "Giận chuyện gì?"
"Trẫm nâng vị trí cho nàng ta, còn mặc kệ nàng ta mượn thế giả mang thai để ức h.i.ế.p ngươi..."
Hóa ra là giận chuyện này, ta giãn lông mày: "Không giận, dù sao thần thiếp cũng là phi tần của Hoàng thượng, phải lấy đại cục làm trọng."
"Hơn nữa, Lương Tú Tuệ cũng đã bị phạt, bị giáng xuống Tân Giả Khố làm cung nữ giặt đồ, đối với nàng ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, vậy là đủ thê thảm rồi."
"Thê thảm là trẫm."
Hoàng thượng thở dài, lại lần nữa đè lên ta.
"Lượn một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng là công cốc."
Hoàng thượng... chẳng lẽ cũng yêu ta?
Khoảnh khắc này, trái tim ta chợt vui mừng, như có hàng vạn con bướm đồng thời vỗ cánh muốn bay trong lồng ngực.