Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Diễn Viên Tuyến 18 - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-08-27 01:52:25
Lượt xem: 209

10.

Hái tiền du xong, chúng tôi chuẩn bị lên núi đào chút rau dại, tiện thể thử chút vận may xem có thể bắt được con thú rừng nào hay không.

 

Một đoàn gồm có sáu người mang theo chiếc đói bụng đi lên núi đào rau dại.

 

"Cái này, còn có cái này đều có thể ăn được."

 

Tôi hái mấy cây làm mẫu rồi đem chia cho vài người còn bản thân thì đi vào bụi rậm quanh đó bắt thú rừng.

 

Vừa ra khỏi bui cây, tôi nghe thấy tiếng hét chói tai của Hạ Vãn Vãn: "A, đau quá!"

 

Cô ta xoa chân ngồi trên một tảng đá với vẻ mặt đáng thương.

 

"Vãn Vãn đáng thương như thế, cậu mau ngồi nghỉ ngơi đi." Tiểu Bạch Liên vội vàng quan tâm nói.

 

"Tôi đúng là đồ ngốc, cái gì cũng không làm được, hay là để tôi cổ vũ cho mọi người nhé."

 

Vẻ mặt Hạ Vãn Vãn tràn ngập sự ủy khuất.

 

Tôi không nhịn được trợn tròn mắt.

 

Mấy người khác đều rất đói nên cũng không ai còn sức lực để ý tới vẻ mặt của cô ta mà chuyên tâm đào rau.

 

Không bao lâu sau, mọi người đều thu hoạch khá tốt.

 

Tôi đi vào bụi rậm nhìn thử, vậy mà lại bắt được một con thỏ to béo.

 

Tuyệt vời, tối nay sẽ không cần phải ăn một bàn toàn rau dại nữa.

 

Tôi xách thỏ đi ra, trong nháy mắt mấy người khác cũng ngạc nhiên.

 

"Oa Giang Ni, vậy mà cô lại bắt được một con thỏ."

 

Hạ Vãn Vãn khập khiễng đi tới sờ thỏ: "Thật đáng yêu nha!"

 

Vẻ mặt tôi không chút thay đổi nói: "Ừ, món chính tối nay đã có."

 

"A? Thỏ con đáng yêu như vậy, chị Giang, chị nỡ lòng nào ăn nó sao?"

 

Nghe tiểu trà xanh nói vậy, Tiểu Bạch Liên cũng vội vàng đáp lời cô ta: "Đúng vậy, thật tàn nhẫn nha, những cô gái khác không phải đều thích động vật nhỏ sao?"

 

Tôi liếc mắt nhìn hai người một cái, tự mình xách thỏ đi về.

 

"Tôi thích động vật nhỏ, nhưng không thể không có thức ăn."

 

Trong lúc livestream, bình luận lại nóng lên: "Giang Ni đúng là người phụ nữ hung dữ, việc này là mà cũng có thể làm được."

 

"Nhưng mà thỏ thỏ thật sự rất đáng yêu nha, làm sao có thể ăn thịt thỏ."

 

"Tôi đồng ý với chị Giang, đáng yêu nhưng cũng không thể để bản thân c.h.ế.t đói được."

 

"Chuyện gì Hạ Vãn Vãn cũng không làm được, còn nhiều chuyện như vậy, đúng là phiền phức."

 

Tiểu trà xanh nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể khập khiễng đi theo phía sau chúng tôi.

 

"Ai nha Vãn Vãn, đường trở về còn rất xa, chân cậu thế nào rồi."

 

Tiểu Bạch Liên nói: "Hàn Dục, nếu không phiền anh cõng cậu ấy một chút đi."

 

Hàn Dục suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống để cho Hạ Vãn Vãn lên.

 

Vẻ mặt Hạ Vãn Vãn xấu hổ cười: "Anh Hàn Dục, anh còn nhớ khi còn bé không?" Anh cũng thường xuyên cõng em như vậy."

 

Trong nháy mắt fan CP của Hạ Vãn Vãn và Hàn Dục xuất hiện.

 

"A a a, đúng là tâm đồng ý hợp, chuyện tình yêu của thanh mai trúc mã."

 

"Tôi đã tự bổ não mình ra một câu chuyện bá đạo tổng tài và cô vợ tiểu kiều thê."

 

Tôi xách theo con thỏ bước nhanh về phía trước, đoán chừng thỏ đã bị tôi lắc cho choáng váng.

 

Tiếu Dật đi đằng sau tôi thừa dịp mọi người không chú ý chọc vào người tôi một cái: "Giang Ni, có cần tôi cõng cô không?"

 

Tôi liếc mắt nhìn Tiếu Dật một cái: "Tôi biết là anh rất giỏi, không cần phải chứng minh."

 

Anh lặng lẽ che mic lại, nói: "Xem ra cô vẫn còn rất để ý đến bạn trai cũ của cô."

 

Anh mỉm cười với một gương mặt đang hóng hớt: "Tôi chỉ để ý khi nào có thể ăn thịt thỏ."

 

Tôi tức giận nghiến răng nghiến lợi.

 

11.

 

Trở về căn nhà mà tổ chương trình cấp, tôi bắt đầu làm thịt thỏ.

 

Buổi phát sóng trực tiếp cũng được làm mờ một số hình ảnh với nội dung: Hình ảnh quá đẫm máu, không nên xem.

 

Tôi đang chặt xương thỏ vì âm thanh quá lớn nên không hề phát hiện Hàn Dục đã đi vào từ khi nào.

 

"Anh vào nấu cơm, em ra ngoài nghỉ đi. Hôm nay em vất vả rồi."

 

Khi nhìn thấy anh ta, trong lòng tôi vô cớ xuất hiện một cỗ tức giận.

 

Tôi c.h.é.m d.a.o nhà bếp xuống, cũng không thèm quay đầu lại liền đi ra ngoài.

 

“Giang Ni.” Hàn Dục lại đột nhiên gọi tôi lại: "Em đang né tránh anh sao?"

 

"A, anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi không muốn cùng anh hít thở chung một bầu không khí thôi."

 

Tôi quay người lại lạnh lùng nói.

 

Khóe miệng Hàn Dục giật giật, trong mắt xuất hiện vài phần cô đơn: "Dù thế nào anh cũng là bạn trai cũ của em, chúng ta cũng không cần phải náo loạn đến mức mất hết thể diện chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dien-vien-tuyen-18/chuong-4.html.]

 

"Kỳ thật sau khi chia tay, anh đã khó chịu rất lâu."

 

Tôi không thể hiểu được tại sao anh ta lại nói những lời này trong livestream. Nếu không phải tôi là người trong cuộc, biết rõ nguyên nhân chia tay thì có lẽ khi nghe câu này tôi sẽ cảm thấy đau lòng.

 

"Anh có thể mắng tôi chửi tôi, nhưng tôi cầu xin anh đừng nói chuyện anh là bạn trai cũ của tôi."

 

"Còn nữa, ngày chia tay tôi ở trong chăn cười cả một đêm."

 

Phần bình luận bên dưới phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung.

 

"Chị Giang thật ngầu!"

 

"Kỳ thật cũng không cần phải náo loạn đến mức như bây giờ chứ?"

 

"Tôi cảm thấy đau lòng thay ảnh đế."

 

"Còn nữa, Hàn Dục cũng không làm sai chuyện gì, chia tay rồi cũng không cần phải nói chuyện khó nghe như vậy chứ?"

 

"Quả thật Giang Ni nói chuyện rất khó nghe."

 

Tôi đảo mắt nhìn từng bình luận nhưng cũng không để trong lòng.

 

Luôn trẻ, luôn nói chuyện khó nghe.

 

Tôi cảm thấy vui vẻ vì tiền không thể mua được những thứ này.

 

12.

Bữa tối là do Hàn Dục làm, thịt thỏ kho tàu và canh thỏ, rau dại chấm nước sốt và bánh du tiền.

 

Những người khác sớm đã đói đến phát điên thấy đã có cơm ăn liền bưng chén cơm lên.

 

"Um, mùi thịt thỏ này thật là thơm!"

 

Tiếu Dật không nhịn được khen ngợi.

 

"Ừ, đúng là rất thơm nha!"

 

Người đàn ông béo cũng nhịn không được mà gật đầu tán thưởng.

 

Tiểu Bạch Liên nuốt nước miếng, lặng lẽ gắp một miếng thịt thỏ: "Rất là thơm..."

 

Tôi cố ý đẩy đĩa thịt thỏ ra trước mắt tiểu trà xanh, trà xanh nhỏ đang định gắp, tôi vội vàng kéo đĩa thịt trở về.

 

"Ai nha tôi quên mất, em gái đây không ăn thịt thỏ."

 

Tôi đẩy đĩa rau dại và nước sốt đến trước mặt cô ta.

 

"Ăn salad rau dại truyền thống của Trung Quốc  cũng được."

 

Cô ta do dự gắp một củ rau dại bỏ vào trong miệng nhai vài miếng, gương mặt trở nên khó chịu.

 

"Cái này, cái này cũng có thể ăn sao?"

 

Tôi nhìn thứ đó nói: "Ôi chao, hình như cái này có độc."

 

Nhất thời cô ta trở nên khiếp sợ, vội vàng móc cổ họng muốn nôn.

 

Tiếu Dật ở một bên cũng sợ tới mức ho khan.

 

"Không phải chứ, cái này thật sự có độc a? Tôi vừa mới ăn...."

 

"Thật ngại quá, vừa rồi tôi nhìn nhầm, cái này không có độc."

 

Hàn Dục trầm mặc đảy một chén canh thịt thỏ tới trước mặt tôi: "Chén này anh không cho hành lá."

 

Anh ta biết tôi không thích ăn hành lá, tôi cũng không hề khách khí bưng lên uống một ngụm, không buồn để ý tới anh ta.

 

Tiếu Dật ở một bên cười hì hì mở miệng nói với Hàn Dục: "Anh trai, người ta cũng muốn uống canh."

 

Không biết Tiếu Dật học ở đâu ra mấy chiêu thức của trà xanh.

 

Tôi suýt nữa phun canh trong miệng ra.

 

Hàn Dục trầm mặt múc cho Tiếu Dật một chén.

 

"Ai nha người ta cũng không ăn hành, chị ơi, em có thể uống chén canh của chị không?"

 

Anh nhìn về phía tôi cười cười , tôi nhíu mày, trên mặt treo một dấu hỏi lớn.

 

Anh cầm bát của tôi lên và uống một ngụm: "Ừm, thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, canh hầm ra cũng rất là thơm."

 

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, đột nhiên Tiếu Dật dùng skill của trà xanh dính lên người tôi.

 

Lắc lắc cánh tay tôi hỏi: "Chị ơi, em cùng chị chung một chén canh, anh trai sẽ không tức giận chứ?"

 

Tôi: ...

 

"A, em quên mất, anh trai và chị đã chia tay từ lâu rồi."

 

Phòng livestream trong nháy mắt nổ tung:

 

"Lúc này Tiếu Dật thật sự rất có dáng vẻ của trà xanh."

 

"Dùng chiêu của trà xanh để đối phó với trà xanh, tôi rất thích tiểu trà xanh này."

 

"Không hiểu sao chúng tôi cảm thấy Tiếu Dật cùng Giang Ni cũng xứng đôi."

 

"Loại đại tiểu thư như Hạ Vãn Vãn đến tham gia tiết mục để kéo chân người khác à!"

 

"Đúng vậy, cô ta chỉ biết kéo chân người khác, mau cút về nhà đi."

 

Loading...