Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Diễn Viên Tuyến 18 - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-08-27 01:54:05
Lượt xem: 221

21.

 

Trong lúc hoảng loạn, chúng tôi mượn điện thoại di động từ nhân viên.

 

Tuyệt vời, màn hình tuy tối đen nhưng vẫn có thamh âm phát ra.

 

Phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung.

 

Trên hot search treo lủng lẳng mấy tiêu đề.

 

#Hàn Dục tìm cách quay lại nhưng bị Giang Ni chửi thẳng mặt#

 

#Giang Ni - Hàn Dục, lí do chia tay#

 

#Giang Ni vạch mặt đối thủ#

 

#Giang Ni và Hạ Vãn Vãn#

 

Khu vực bình luận rất náo nhiệt.

 

"Không nghĩ tới Hàn Dục lại là loại người này, anh ta mà cũng xứng đôi với Giang Ni? Thoát fan."

 

"Hạ Vãn Vãn cũng quá ghê tởm, còn làm bộ làm tịch?"

 

"Chọc mù mắt chó tôi đi, tại sao tôi lại cảm thấy Hạ Vãn Vãn là người bị khi dễ chứ?"

 

"Đôi tra nam tiện nữ này mau cút đi, để cho chị Giang xinh đẹp độc thân."

 

"Mau cột Tiếu Dật và Giang Ni lại với nhau, hai người này mới xứng đôi được không?"

 

Sức nóng của chương trình vẫn chưa chịu hạ nhiệt, đêm nay, nhiều người mất ngủ.

 

Mà sáng sớm hôm sau, lại đột nhiên xuất hiện một hot search.

 

#Đoạn ghi âm về những lời của mẹ Hàn Dục nói#

 

#Mẹ Hàn Dục mắng Giang Ni gả cho Hàn Dục chỉ vì muốn giúp em trai#

 

#Giang Ni bắt nạt Hạ Vãn Vãn#

 

Tiết lộ một đoạn ghi âm về một cuộc tụ họp của mẹ Hàn Dục với bạn bè.

 

"Bà cảm thấy Giang Ni là người thế nào?"

 

"A, tôi hy vọng con trai  mình tìm một cô gái môn đăng hộ đối có tính cách tốt, nhưng đứa nhỏ Giang Ni này tôi thật sự không thích. Cô ta xuất thân nông thôn còn có một đứa em trai, nghe nói cô ta thường xuyên cho em trai mình tiền, đây chẳng phải là nuôi em trai sao, sau này cưới về chắc chắn sẽ có chuyện."

 

"Còn nữa, tính cách của cô ta không dịu dàng chút nào, mỗi lần cãi nhau đều muốn Hàn Dục dỗ dành, dáng vẻ của một cô gái cũng không có."

 

"Tính cách Vãn Vãn ngoan ngoãn như vậy, thường xuyên bị Giang Ni bắt nạt, cũng không biết tại sao Hàn Dục lại thích cô ta?"

 

Khu vực bình luận nhất thời lại nổ tung:

 

"Cưới vợ về còn phải nuôi cả nhà vợ, Giang Ni có vấn đề à."

 

"Chẳng lẽ mẹ Hàn Dục nói nói Giang Ni bắt nạt Hạ Vãn Vãn là thật à?"

 

"Dù sao thì với tính cách của Giang Ni cũng không ai nổi."

 

"Ăn dưa một cách trí lý, Giang Ni tôi không biết nên không thể nói, nhưng Hạ Vãn Vãn tuyệt đối là trà xanh."

 

"Nếu Giang Ni giống như bà Hàn nói là không chịu nổi, vì sao con trai bà có thể cùng Giang Ni yêu lâu như vậy?"

 

"Ngồi chờ phát sóng trực tiếp ngày hôm nay."

 

Hot search vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, quần chúng ăn dưa nói cái gì cũng có.

 

Đêm nay, đoán chừng Hạ Vãn Vãn sẽ không ngủ ngon.

 

22.

 

Công việc bắt đầu vào sáng sớm, hôm nay cũng là ngày ghi hình cuối cùng trước khi rời đi.

 

Hôm qua nghe nói tiểu trà xanh đã rời khỏi, vì vậy hôm nay cũng có thể bớt một chút phiền phức.

 

Tôi vừa tỉnh dậy, nhưng cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

 

Hạ Vãn Vãn xông vào, khóc đến lê hoa đái vũ.

 

Sau đó, giơ tay lên, hung hăng cho mình một cái tát.

 

Tôi giật mình...

 

Cô ta có uống nhầm thuốc không? Cái này là sao?

 

Choáng váng cả đôi mắt chó của tôi.

 

Không đợi tôi kịp phản ứng, cô ta đã xoay người nắm lấy cổ tay tôi rồi chạy ra ngoài.

 

Đối mặt với máy quay ở cửa, cô ta bật khóc: "Chị Ni, em biết chuyện ngày hôm qua là lỗi của em."

 

"Nhưng chị cũng đừng đánh em..."

 

Trong lúc nhất thời livestream lại nổ tung: "Mẹ kiếp, Giang Nhuế thật ác độc."

 

"Có chuyện gì không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện sao? Xem ra giống như trong tin tức nói Giang Ni bắt nạt Vãn Vãn."

 

"Trước ống kính còn dám động thủ, lén lút đã là gì?"

 

"Đây là Giang Ni bắt nạt sao?"

 

Hạ Vãn Vãn khóc càng thương tâm, khách mời cùng tổ tiết mục đều chạy tới.

 

"Giang Ni, làm sao em lại đánh người?"

 

Hàn Dục nhìn chằm chằm tôi nhịn không được hỏi.

 

Người đàn ông béo cũng phụ họa theo.

 

"Đúng vậy, có chuyện thì không thể nói chứ? Có mâu thuẫn phải từ từ giải quyết."

 

"Tất cả mọi người đều không nghe thấy, một cái tát vẫn chưa được."

 

Tôi cười lạnh, liếc cô ta một cái.

 

"Một cái tát không vang, vậy tôi tát cô thêm cái nữa xem có vang không nhé?"

 

Cô ta lập tức im lặng.

 

Tôi trực tiếp kéo Hạ Vãn Vãn qua chào hỏi mấy người quay phim: "Nào, chúng ta nói một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dien-vien-tuyen-18/chuong-7.html.]

 

Tôi chỉ vào năm ngón tay in rõ ràng trên khuôn mặt của cô ta.

 

"Cô nói tôi đánh cô đúng không?"

 

Tôi túm cổ áo cô ta lên.

 

"Cô nhìn về phía ống kính giải thích cho tôi một chút, vì sao tôi tát cô những ngón tay khác in ở cạnh tai riêng ngón cái lại cạnh mũi"

 

Mọi người phản ứng một chút cuối cùng hiểu được, nói là người khác tát nhưng tại sao lại lệch phương hướng như vậy.

 

“Thế nào? Tôi vỗ mặt cô ta, hay là do cô tự tát mình?"

 

Tôi kéo móng tay của cô ta lên.

 

"Nào, cô trình diễn lại cho tôi xem với."

 

Nhất thời Hạ Vãn Vãn không biết nên làm sao, chỉ dám nhỏ giọng khóc.

 

Tôi nhấc cổ áo cô ta lên, giơ tay lên tát một cái vào mặt cô ta.

 

"Nhớ kỹ, cái này mới là do tôi đánh."

 

Tôi cười khẽ một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta.

 

"So sánh với ống kính một chút, hai cái tát này có gì giống nhau?"

 

Tôi buông cô ta ra, cũng không thèm quay đầu lại mà đi vào phòng rửa mặt.

 

 Livestream lại nổ tung: "Mẹ kiếp, cái tát này của chị Giang quá nghịch thiên."

 

"Nhìn hả giận quá!"

 

"Một chữ: “Sảng khoái!"

 

"Chịu không nổi rồi, lúc đầu tôi còn tưởng rằng cô ta thật sự là  bịGiang Ni đánh, trà xanh này sao lại có thể giả bộ như vậy?"

 

"Cầu xin chị Giang tất thêm mấy cái nữa? Em xem chưa đã."

 

"Chị Giang tát xong có đau tay không, nhớ lau tay."

 

23.

 

Tôi vừa rửa mặt xong không bao lâu, có nhân viên đột nhiên thông báo cho tôi, nói ba tôi và em trai tôi đến.

 

Kết quả là nhiều máy ảnh, chụp nhiều góc độ.

 

Cha tôi lái xe Lincoln dài và em trai tôi lái một chiếc Ferrari phiên bản giới hạn vào làng.

 

Nhất thời mọi người bàn tán sôi nổi.

 

"Không phải nói nhà Giang Ni ở nông thôn sao?"

 

Biên đạo nhìn về phía tôi: "Giang Ni nếu không cô giải thích một chút đi?"

 

Tôi bất đắc dĩ buông tay: "Nhà tôi đúng là ở nông thôn."

 

Năm đó tôi và Hàn Dục yêu nhau đã gặp mặt phụ huynh, mẹ Hàn Dục thấy ba tôi câu đầu tiên liền hỏi:

 

"Nhà các người làm gì?"

 

Cha tôi nói: "Chúng tôi là người nông thôn, nuôi một ao cá, nhưng gần đây ao cá cũng không thể làm được dự định sẽ trở thành một trường gà."

 

Thật ra ba tôi nói là "sân bay" nhưng mẹ Hàn Dục lại cho rằng đó là "trường gà".

 

Lại nghe nói tôi có một đứa em trai, em trai tôi thỉnh thoảng sẽ xin tiền tôi, vì vậy bà ta liền cảm thấy nhà chúng tôi nghèo không xứng với đứa con trai cao quý của bà ta.

 

Năm đó nhà nước xây dựng sân bay chiếm không ít đất của gia đình tôi, mất rất nhiều tiền.

 

Sau đó, cha tôi lấy tiền để mở rộng quy mô, trở thành một trong những hộ gia đình chăn nuôi lớn nhất trong cả nước.

 

Ba tôi và em trai tôi một mình mặc một bộ đồ cao cấp, mát mẻ xuống xe.

 

Khu vực bình luận trong phòng trực tiếp: "Oa oa, hai người này cũng đẹp trai quá đi!"

 

"Em trai Giang Ni thật đẹp trai a, em trai, em có thiếu bạn gái không?"

 

"Em trai có cần mẹ kế không? Người cha cũng rất đẹp nha."

 

"Mẹ Hàn Dục còn mắng Giang Ni muốn lấy tiền của bọn họ để nuôi em trai, với điều kiện nhà người ta còn cần sao?"

 

Cha tôi từ từ tháo kính râm ra, nới lỏng cà vạt.

 

"Sao vậy, nghe nói có người ức h.i.ế.p con gái tôi?"

 

Ông nấc mí mắt lên, nhìn qua Hàn Dục một cái: "Cậu có đẳng cấp gì trình độ gì mà dám mơ tưởng đến con gái tôi, tôi nói rõ ràng cho cậu biết, cửa nhà tôi cậu đừng hòng vào."

 

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Vãn Vãn một cái.

 

"Bị đánh thì nhớ lâu một chút, không phải ai cô cũng có thể trêu chọc, nếu còn có lần sau thì không phải đơn giản như vậy đâu."

 

Khu vực bình luận nhất thời sôi nổi: "Oa oa lão bá tổng này, tôi yêu rồi."

 

"Trời ạ, có người cha như vậy thật là hạnh phúc."

 

Tôi vội vàng khoác tay cha tôi.

 

"Đây là cha tôi, rất là đẹp trai."

 

Em trai tôi ở một bên cũng không thể đứng im, mang mái tóc màu đỏ đứng trước ống kính tự mình giới thiệu:

 

"Xin chào mọi người, tôi là Giang Trừng, ước mơ của tôi là trở thành một rapper."

 

Tôi tức giận, trực tiếp dùm nắm đ.ấ.m giải quyết đứa em trai: “Mày lại muốn làm một rapper? Có tin chị mày cạo cái đầu đỏ này của mày hay không, chỉ có chị mày được làm thôi nhớ chưa."

 

"Mày làm rapper thì dê nhà chúng ta ai sẽ thả?"

 

Em trai tôi mang vẻ mặt ủy khuất.

 

Tôi nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

 

“Hai người đang làm cái gì thế? Lái một chiếc xe ra ngoài thôi có được không? Sao cứ phải mỗi người lái một chiếc."

 

"A, chiếc xe kia của ba mang cho chị một con dê, em không muốn cùng dê ngồi chung một chỗ đâu."

 

Nà ní?

 

Cha tôi mang theo một con dê?

 

Loading...