Điêu Dân - 19
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:40:50
Lượt xem: 1,424
"Thảo dân nghe nói muốn dâng tấu kêu oan phải lăn qua ván đinh, thảo dân sợ đau, lại sợ chết, không muốn lăn qua ván đinh, nên mới nghĩ ra cách này, mong được điện hạ dẫn kiến để diện thánh. Sau khi đã trình bày xong nỗi oan khuất, thảo dân nguyện ý lăn qua ván đinh cho đến chết."
"Nương tử, nàng muốn cáo trạng sao không nói với ta? Ta có thể trực tiếp đưa nàng đi gặp phụ hoàng, cần gì phải vất vả tìm đến hoàng huynh?"
"Thiên Quyền, im ngay!"
"Hoàng huynh, nàng ấy là nương tử của ta, nàng ấy có việc tìm đến ta chẳng phải là chuyện nên làm sao?"
Thái Tử day day thái dương đang giật liên hồi.
Ta thực sự hết chịu nổi kẻ này cứ lải nhải mãi không thôi: "Tiêu Dao vương gia, phu quân của thảo dân tên là Tề Thiên Mộc, là một chàng trai nhà quê, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, đã qua đời từ mấy tháng trước rồi."
"Nương tử, nàng... sao nàng lại nói ta chết? Ta vẫn sống sờ sờ ra đây mà."
"Thái Tử điện hạ, trước đêm qua, thảo dân chưa từng gặp Tiêu Dao vương gia, phu quân của thảo dân đã chết, Tiêu Dao vương chắc chắn là nhận nhầm người, mong điện hạ minh xét."
Tiêu Dao vương nhảy bật dậy khỏi ghế: "Nương tử..."
"Văn Phong, đưa vương gia đi nghỉ ngơi."
Văn Phong đứng dậy, kéo tay Tiêu Dao vương, lôi ra ngoài.
Tiêu Dao vương sức yếu thế cô bị Văn Phong lôi đi, vừa đi vừa ngoái lại kêu gào: "Hoàng huynh, hoàng huynh, nàng ấy chính là nương tử của ta, ta không nhận nhầm người đâu. Hoàng huynh, hoàng huynh, có chuyện gì huynh cứ từ từ nói với nương tử của ta, đừng dọa nàng ấy sợ. Hoàng huynh, hoàng huynh..."
Tiếng kêu la càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cũng bị lôi đi mất. Ta và Thái Tử đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi thật sự không quen biết Tiêu Dao vương? Nếu ngươi quen biết Tiêu Dao vương, như lời nó nói, muốn diện kiến phụ hoàng quả thực không phải chuyện khó."
Ta lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dieu-dan/19.html.]
"Thảo dân không quen biết Tiêu Dao vương."
"Tốt lắm. Người đâu, lôi xuống đánh ba mươi roi."
Ta đứng dậy, chủ động đi ra ngoài, đứng yên chờ chịu hình.
Thái Tử nhìn thấy hành động của ta, nhướng mày, chậm rãi đi theo ra: "Ngươi không hỏi ta vì sao muốn đánh ngươi sao?"
"Dâng tấu kêu oan phải lăn qua ván đinh, trình bày nỗi oan khuất với Thái Tử điện hạ phải chịu đòn roi, thảo dân đã chuẩn bị tâm lý rồi."
Thái Tử nghẹn lời: "Ta muốn đánh ngươi, không phải vì ngươi muốn kêu oan với ta, mà là vì ngươi dám cả gan lừa gạt ta."
Ta gật đầu: "Thảo dân biết tội."
Mày Thái Tử giật giật: "Ngươi không phải sợ đau sợ c.h.ế.t sao? Cầu xin ta, biết đâu ta sẽ tha cho ngươi."
Ta "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Xin Thái Tử điện hạ niệm tình thảo dân tuổi nhỏ ngu muội, không hiểu pháp luật mà tha thứ cho thảo dân."
Cơn giận của Thái Tử không những không tan biến vì sự nhún nhường của ta, mà dường như còn bùng lên dữ dội hơn.
Người trừng mắt nhìn ta, quát lớn: "Đánh cho ta!"
Tên lính thi hành hình phạt đã đứng chờ sẵn bên cạnh, vừa nghe thấy lệnh, lập tức giơ cao roi, hung hăng quất xuống.
Ta cúi đầu, thầm đếm trong lòng, một roi, hai roi, ba roi… Tên này ra tay còn mạnh hơn cả sư phụ. Đến roi thứ mười, ta đã không còn cảm giác gì ở lưng nữa.
"Dừng tay! Dừng tay!"
Một bóng người đột nhiên từ đâu lao tới, một cước đá bay tên lính đang thi hành hình phạt, vẻ mặt hắn lộ rõ đau đớn, muốn đưa tay ôm ta vào lòng, nhưng lại sợ chạm vào vết thương trên lưng ta, chỉ có thể quỳ sụp xuống trước mặt ta, nắm lấy cánh tay ta: "Tiểu Cửu, nàng bị thương rồi! Nàng lại bị thương rồi! Là ta vô dụng! Là ta không bảo vệ được nàng!"
Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt với đôi mắt đỏ ngầu. Sao hắn không còn khóc lóc nữa rồi?