Định Chung Thân - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-17 17:36:43
Lượt xem: 4,356
Ta đã mê man ba ngày?
Không có khả năng , chỉ cảm vặt một chút làm sao có thể mê man ba ngày?
"Lục Uyên Vân, ngươi lớn mật, ngươi có phải hạ dược ta hay không?" Ta hoảng sợ hô lên.
Lục Uyên Vân lại không chút hoang mang từ bên cạnh lấy ra một cái túi da trâu đựng nước đưa cho ta, để cho ta uống.
Ta nổi giận, vội vàng kéo tay của hắn ra, lảo đảo muốn chạy ra đi.
Hắn một tayvòng lấy eo của ta kéo về sau, ta ngã ngồi trong n.g.ự.c của hắn.
"Trường Lạc, Hoàng Thượng mệnh ta đi biên quan tiêu diệt giặc cỏ, chuyến này một năm nửa năm sẽ không về được kinh thành, ta không yên lòng nàng." Hắn hô hấp có chút loạn, nửa người trên tận lực giữ khoảng cách với ta, nhưng bàn tay quàng qua eo ta một chút cũng không lỏng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta cười lạnh nói: "Ngươi đây cũng là sợ ta khi dễ ngươi đại tiểu thư, mới nghĩ ra biện pháp này?"
Hắn hô hấp cứng lại, lại mở miệng, trong thanh âm ẩn giấu mấy phần run rẩy, "Trường Lạc, trời cao đường xa, ta muốn mang nàng qua bên kia một lần nữa ở cùng nhau. Cùng ta một đời một thế một đôi người, không dễ chịu hơn trong chiếc lồng son kia hay sao?"
Lời này làm cho ta có chút ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Lục Uyên Vân, ngươi bất quá là muốn giúp đại tiểu thư của ngươi quét dọn chướng ngại vật thôi, làm gì phải bịa ra lời nói dối như vậy, ta cũng không muốn tranh danh lợi địa vị gì cả, ta chỉ muốn an phận thủ thường còn sống, đi đến cuối truyện......"
Nói không chừng ta liền có thể về nhà.
Đã từng ta xem qua tiểu thuyết xuyên không như thế, nữ chính đi đến cuối liền có thể trở về.
Mặc dù không biết ta có thể hay không, nhưng nội tâm một mực không hề từ bỏ ý nghĩ này. Mà kể cả không có thể trở về, hậu quả của đắc tội Thái tử cũng không phải dạng người cá ướp muối có thể tiếp nhận.
"Nàng thích Ân Trạch?" Lục Uyên Vân đột nhiên dùng sức nắm bờ vai của ta, bức bách ta nhìn thẳng hắn.
Ta kém chút không thở nổi, não của người này có vấn đề phải không?
Cứ làm như nam nhân khắp thiên hạ này cũng chỉ có hai người bọn họ vậy, ta nhất định phải từ hai người mà lựa ra một người hay gì?.
Sau khi kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại, ta cuối cùng cũng biết rõ chân tướng.
Lục Uyên Vân thừa dịp ta sinh bệnh thần chí không thanh tỉnh, hạ thuốc mê cho ta, sau khi ta mê man đi, liền đem ta ra ngoài, còn cùng Giang Trường Ninh phóng hoả tại cung của ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dinh-chung-than/chuong-12.html.]
Cũng không biết hắn làm thế nào thuyết phục được Giang Trường Ninh.
Hiện tại trong thiên hạ, cũng chỉ biết Trắc phi của Thái tử c.h.ế.t bên trong hoả hoạn, hài cốt không còn.
Kịch bản phát triển mức này, dựa vào đầu óc của ta, đúng là không cách nào có thể vãn hồi lại theo như cũ được nữa.
Lục Uyên Vân thừa cơ dụ dỗ nói: "Các quốc gia ở biên quan nhân khẩu hỗn tạp, hội tụcác món ăn ngon thiên nam địa bắc, tài sản nhà ta cũng có chút phong phú, chờ đến nơi, ta liền giao tất cả cho nàng, nàng muốn làm sao liền xài như thế, muốn ăn thế nào thì ăn như vậy."
A, có thật không?
Ta lộ ra nụ cười động tâm.
Nhân khẩu hỗn tạp, lại là biên cảnh, nếu ta mang theo khoản tiền chạy trốn, còn chẳng phải chân trời góc bể mình ta tiêu d.a.o tự tại hay sao
"Lục Uyên Vân, ngươi thật sự là một người tốt." Ta từ đáy lòng tán dương hắn.
Hắn trên mặt nóng lên, có lẽ là thẹn thùng, trên tay không kiềm chế được sức lực, xô đẩy một cái, trực tiếp đẩy ta lên phía trước.
Ta bị va vào thành xe, cười khúc khích quay đầu, "Sức lực vẫn còn lớn lắm."
Lúc đuổi tới quân doanh ở biên quan, bầu trời đột nhiên mưa to.
Ta đứng trên xe ngựa, nhìn đám binh sĩ, trong lòng có chút rụt rè.
Cái tên mãng phu Lục Uyên vân, đứng dưới xe ngựa, ngửa đầu nhìn ta cười hắc hắc, nước mưa lít nha lít nhít rơi ở trên mặt của hắn.
Sau một khắc, hắn ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối của ta, trực tiếp đem ta nâng lên, nhanh chân hướng chạy tới phía doanh trướng.
May mắn ta phản ứng nhanh, gắt gao cắn môi dưới, mới không có trước mặt mọi người thăm hỏi tổ tông mười tám đời người nhà của hắn.
Ngược lại khi ở sau lưng hắn, không hiểu sao có một cảm giác quen thuộc xông lên đầu.
Hôm đó cướp cô dâu, hắn cũng là dùng cái tư thế chướng tai gai mắt này, trước bao nhiêu con mắt đang nhìn trừng trừng khiêng ta chạy.
Sau khi đến doanh trướng rồi buồn ta xuống, hắn nhanh chóng ôm đến chăn mền quanh bao, chỉ lộ ra hai con mắt.
"Nàng bệnh còn chưa hết hoàn toàn đâu, chỗ này không thể so với kinh thành, điều kiện khổ một chút, Trường Lạc, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng." Ngôn ngữ hắn thành khẩn, một đôi mắt ôn nhu như ngân hà.