Định Chung Thân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-17 17:31:00
Lượt xem: 3,709
2.
"Đông cung."
Ta không nghĩ tới Lục Uyên Vân dũng mãnh lại lỗ mãng như thế, ngay lúc ta không chút do dự hô to hai chữ “ Đông cung”, hắn xông lại nâng ta lên rồi bỏ chạy.
Cảm giác bị một đám Ngự Lâm quân truy kích, thật đúng là kích thích
Ta ra sức giãy dụa, từ thắt lưng của Lục Uyên Vân ngẩng đầu lên, nhìn Ân Trạch, phát giác hắn đang dùng một ánh mắt như vực sâu biển lớn thâm trầm nhìn ta, dọa ta lạnh hết cả sống lưng.
Vị Thái tử này trong sách vừa là chính vùa là tà, thuận hắn thì còn sống, nghịch hắn người vong.
Ta chịu đựng sợ hãi, cao giọng hét lên: "Thái tử cứu ta, ta muốn đi Đông cung, ta muốn ở cùng Ngài!"
Đi theo cái tên nam phụ pháo hôi này thì có tiền đồ gì được cơ chứ?.
Thân hình Lục Uyên Vân dừng lại, không vui nói: "Giang Trường Lạc, nàng có liêm sỉ nữa hay không?"
Nghiêng người tránh thoát ám khí từ đằng sau bay đến, Lục Uyên Vân nhảy xuống nóc nhà, tiếp tục chạy như điên, "Đại tiểu thư thích Thái tử, nàng tranh giành gì với nàng ấy chứ, ta chẳng lẽ rất kém cỏi sao, nàng vì sao không chịu gả cho ta?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nói đến phần sau, thanh âm của hắn có chút run rẩy, tựa hồ nghĩ che đậy kín một chút bi thiết.
Hắn vì nữ chính của hắn, ta vì kịch bản của ta.
Tuy không hài lòng, ta cũng lười nhác lại giãy dụa, vạn nhất bị thương bản thân thì quả là thiệt thòi.
An toàn của bản thân mới là việc lớn, mấu chốt là phải biết đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dinh-chung-than/chuong-2.html.]
Lục Uyên Vân đoạt lấy ngựa của một người qua đường đáng thương, mang theo ta giục ngựa phi nước đại, bỏ lại đám người truy kích sau lưng mỗi lúc một xa.
Ta chỉ cảm thấy cái m.ô.n.g của mình tại trên lưng ngựa muốn vỡ thành tám mảnh.
Không biết chạy bao xa, rốt cục dừng lại tại một tiểu viện tử lưng chừng núi.
Núi xanh thanh thúy , cỏ cây tươi tốt, chim muông hót vang, ánh nắng ban ngày không lọt qua được tán cây rậm rạp.
Nơi này thật thích hợp để dưỡng lão. Sơn thuỷ tốt, không khí cũng tốt.
"Trong thiên hạ đều là đất của Hoàng gia, ngươi......" Mang ta trốn ở chỗ này, cũng vô dụng, ta còn nhiệm vụ của ta, ta còn phải vào cung sống an nhàn. Nhân vật của ta so với ngươi quan trọng hơn nhiều.
"Nếu như nàng gả cho Thái tử, đại tiểu thư sẽ thương tâm." Hắn không nói lời gì nâng ta lên, tiến vào phòng trúc.
Trong phòng bài trí đơn giản vô cùng, một góc kê cái bàn, hai cái ghế, trong bình phong bên cạnh bày biện một cái giường gỗ nhỏ.
Hắn đem ta đặt lên giường xong, lại tại trong phòng lật tới lật lui đi tìm, cuối cùng đưa cho ta một kiện bạch bào để cho ta thay đổi.
Rút đi mũ phượng khăn quàng vai, cả người ta dễ chịu không ít, tùy tiện nằm vật xuống trên giường nghỉ ngơi.
"Ta muốn về Đông cung, nếu không tính mạng của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, ta không lừa ngươi."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, vừa định giả bộ thâm trầm, hắn đột nhiên đỏ mặt lên, lại hốt hoảng chạy ra bên ngoài.
"Ta...... Ta không thấy gì cả, không thấy gì hết."
Ta cúi đầy xuống nhìn mình, bạch bào trên thân rộng rãi, lộ ra một bên đầu vai, hướng xuống còn có thể nhìn thấy một điểm đường cong chập chùng, chân trần, cũng không đi giày hay vớ.
Đối với một người cổ đại, những thứ trên thân ta có thể tính là nội y ( đồ l.ót) rồi.