Đồ trà xanh, cô chọc nhầm người rồi! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:22:33
Lượt xem: 735
Tôi choáng váng trước lời nói của Từ Lâm Lâm, thật khó để tưởng tượng rằng những lời này lại phát ra từ miệng của một người con gái trạc tuổi tôi.
Trước khi bước vào nhà này, cô ta đã bắt đầu tính toán rằng mọi thứ trong nhà đều thuộc về em trai tôi và cô ta?
Tôi cười nói: “Em gái à, từ nay nếu em có thể bước chân vào gia đình này thì chứng tỏ tôi bất tài. Nếu cuối cùng cô thực sự gả được vào gia đình chúng tôi, tôi nhận thua.”
Hiển nhiên, Từ Lâm Lâm đang rất tức giận.
Tôi liếc nhìn cô ta: "Sao cô còn không đi? Cô đang đợi tôi gọi bảo vệ à?"
"Cứ chờ đấy.” Từ Lâm Lâm nghiến răng nghiến lợi, "Tôi đang đợi em trai của cô cầu xin tôi trở về, Trần Niệm, chúng ta cứ chờ đấy mà xem."
Với một tiếng rầm, tôi đóng sầm cửa lại.
Càng nghĩ càng tức giận nên tôi mở nhóm chat gia đình, kể lại chuyện vừa xảy ra rồi gửi thẳng vào nhóm.
Đây là một nhóm gia đình nhỏ chỉ có bốn người, ngày thường chúng tôi thường xuyên trò chuyện, tôi và Trần Mạch hầu như ngày nào cũng vui vẻ tạo không khí trong gia đình.
Tin tức vừa truyền ra, mẹ tôi lập tức nhảy ra: [Trần Mạch đang hẹn hò với bạn gái à? Việc đó đã xảy ra khi nào? Tại sao trước đây mẹ chưa bao giờ nghe tên nhóc này nhắc tới nhỉ?]
Bố tôi hiểu ý: [Hai tụi nó đang sống cùng nhau à? Nó có biết chịu trách nhiệm với con gái người ta không mà đòi sống chung?]
[Mẹ không quan tâm đến bạn gái nó, nhưng hãy nghe những gì nó nói đi! Con gái mẹ sao lại là người ngoài, cô ta moiw là người lạ trong nhà chúng ta.]
Bố tôi càng tàn nhẫn hơn, trực tiếp đưa ra tối hậu thư: [Con trai hư, ba mẹ sẽ không ngăn cản con yêu, nhưng hãy nhìn xem con bé đó nói chuyện với chị con kiểu gì thế hả? Ba sẽ không ngăn cản con yêu đương, chỉ cần con thu dọn đồ đạc và chuyển đi. Từ hôm nay trở đi, ngôi nhà này chỉ thuộc về chị gái con. Còn con thì tự mình lo liệu đi!]
Bố mẹ tôi đều gửi khá nhiều tin nhắn trong nhóm, nhưng em trai tôi không hề xuất hiện và tôi cũng không thể liên lạc được với nó.
Hiện tại đã hơn mười hai giờ tối, theo lý mà nói, lúc này Trần Mặc lẽ ra đã đi làm về, nhưng hôm nay nó vẫn không thấy đâu.
Mùa thu là mùa mưa, ngoài trời sấm chớp rất to, mưa rả rích suốt ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/do-tra-xanh-co-choc-nham-nguoi-roi/chuong-4.html.]
Một chút lạnh lẽo từ cửa sổ mở thổi vào, tôi rùng mình, không khỏi có chút khó chịu, chuyện này tôi có nên giải quyết riêng với Trần Mặc không? Nói cho bố mẹ biết có phải là việc không tốt?
Đang suy nghĩ như vậy, khóa vân tay đột nhiên có tiếng nhập mật khẩu.
Tôi quay lại thì thấy chính là Trần Mặc, người ướt sũng vì không có ô.
Lấy ra mấy tờ khăn giấy, tôi đứng dậy đi tới: "Cả ngày nay em làm gì vậy hả? Sao chị gọi em cũng không nghe máy?”
Trần Mặc không nói gì, nhưng tôi đoán nó chắc chắn đã xem tin nhắn trong nhóm.
Trà Sữa Tiên Sinh
Bố mẹ đã mắng nó cả buổi chiều, chắc bây giờ nó cảm thấy rất tệ.
Tôi lau tóc cho nó bằng khăn giấy và đang nghĩ cách an ủi.
Không ngờ, Trần Mặc quay đầu đi, ngẩng mặt lên, nhìn tôi với ánh mắt đầy oán trách: “Chị, chị nhất định phải làm như vậy với Lâm Lâm sao?”
Tôi choáng váng.
Trần Mặc lại lên tiếng: “Cho dù chị không muốn cô ấy sống ở đây, thì trong thời tiết này cũng không cần phải đuổi cô ấy ra ngoài chứ?”
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em trai tôi, người hầu như không có bất kỳ mâu thuẫn nào với tôi từ khi còn nhỏ, lại có một ngày cãi nhau với tôi vì bạn gái của nó.
Tôi tức giận một lúc rồi cười nói: "Em mù à? Em không nhìn thấy những lời cô mắng chị sao? Rõ ràng là lỗi của cô ta khi không biết giới hạn của bản thân? Đây là nhà của chị, và chị muốn đuổi 1 người dưng ra ngoài có cần chọn ngày không?"
"Đây là nhà của chị, không phải cũng là nhà của tôi sao? Tôi không có quyền sử dụng sao?" Trần Mặc cao giọng, có chút kích động, "Tôi biết chị coi thường Lâm Lâm, không thích cô ấy do cô ấy đến từ một vùng nông thôn. Nhưng chúng ta cũng đâu phải là gia đình giàu có gì? Có gì mà kiêu ngạo? Tại sao chị lại nhục nhã cô ấy như vậy? Chị có biết rằng cô ấy thậm chí còn bị sốt và khóc suốt ngày không? Giàu có như chúng ta nhưng vẫn phải ngửa tay xin tiền ba mẹ, lớn lên tới từng này rồi chị đã từng trải qua sự uất ức như thế này chưa?”
Nói xong, Trần Mạch tránh xa tôi ra: “Tôi về lấy một ít đồ dùng hàng ngày, Lâm Lâm còn ở khách sạn đợi tôi.”
Tôi khi nào thì coi thường Từ Lâm Lâm rồi? Khi nào tôi không thích cô ta vì gia đình cô ta xuất thân từ nông thôn?
Tôi biết hoàn cảnh gia đình cô ta, nhưng có phải vì hoàn cảnh gia đình Từ Lâm Lâm mà tôi phản đối việc hai người ở bên nhau đâu?
Từ Lâm Lâm cho rằng tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của cô ta và em trai tôi, cô ta chiếm giữ căn nhà mà bố mẹ tôi đã mua cho tôi và em trai tôi, lại mắng tôi không có ý thức, là người ngoài. Tôi ghét cô ta chính là vì tính cách của cô ta mới đúng.