ĐÓA HOA NỞ RỘ TỪ KHE ĐÁ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:29:59
Lượt xem: 1,582
23.
Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học đối với nhiều người mà nói, là kỳ nghỉ dài nhất và thảnh thơi nhất trong đời.
Nhưng với tôi thì không.
Giang Tống nhắn tin tới, nói sẽ về muộn hơn dự kiến.
Anh ấy lại hỏi tôi, có muốn đi Hải Thành trước không.
[Tạm thời không đi, đợi có kết quả rồi tính.]
Giang Tống một lúc sau mới trả lời lại: [Được.]
Sau khi thi xong, tôi liền đến cửa hàng tạp hóa nhỏ trước đây từng làm thêm.
Bà chủ là một dì khá thân thiện, đối xử với tôi cũng không tệ.
Tôi thầm tính toán, đợi có điểm, nếu giống như tôi ước chừng, thì có lẽ sẽ kiếm được không ít tiền.
Tôi đã xem tin tức trước đó, nếu thành tích thi đại học tốt, nhiều doanh nghiệp sẽ đứng ra trao học bổng dưới danh nghĩa công ty của mình.
Dù không có những thứ đó, tôi vẫn có thể dựa vào thành tích của mình để tìm một số công việc gia sư.
Bố tôi thay đổi thái độ với tôi một cách thất thường, như thể đang chịu đựng điều gì đó, nhưng cũng có chút kiêng dè.
Tôi nghịch điện thoại.
Sau kỳ thi đại học, tôi bắt đầu nghiên cứu các quy tắc nổi bật trên nền tảng truyền thông.
Cũng đã đăng một vài bài về vấn đề trọng nam khinh nữ trong gia đình, và trải nghiệm từng bị bắt nạt ở trường.
Có vài bài gây được tiếng vang, thu hút được sự chú ý nhất định.
Ngày kia sẽ công bố kết quả thi.
Tôi mở giao diện đăng bài.
[Cô gái lớn lên trong môi trường trọng nam khinh nữ, ước tính điểm thi đại học là 700.]
Phần lớn các bình luận đều là những phản hồi thân thiện.
Cũng có người nói rằng tôi chỉ muốn câu view, thu hút sự chú ý.
Tôi không quan tâm, có người cãi nhau thì độ chú ý mới tăng cao.
Ngày có kết quả thi đại học, tôi không đi đâu cả.
Bên tai là những âm thanh bản thân ghét bỏ nhất hàng ngày.
Là tiếng mẹ tôi chửi rủa, tiếng em trai đang chơi game.
Miệng nó hò hét mắng đồng đội kém cỏi, thỉnh thoảng còn mở mic lên để chửi nhau kiểu thô tục.
Bên ngoài thi thoảng vang lên tiếng rao hàng, đôi lúc còn có cả những tiếng xì xào.
Mẹ tôi ra ngoài phơi quần áo, tình cờ gặp bà Lâm đi chợ về.
Bà ấy nhìn vào trong nhà, vừa hay chạm mắt với tôi.
Trong mắt bà lóe lên một tia mỉa mai, rồi quay đầu nói chuyện với mẹ tôi: “Hôm nay có kết quả rồi, con trai nhà tôi tự tính ra được hơn 500 điểm đấy!”
Mẹ tôi ngạc nhiên: “Thật á? Hơn 500 điểm thì có thể vào một trường đại học tốt rồi còn gì?”
Bà ấy cười đến nỗi nếp nhăn hiện đều ra hết, nhưng miệng vẫn khiêm tốn: “Chắc chắn là có trường rồi.”
“Con trai thì luôn thông minh như vậy, không giống con gái…”
Bà Trương ở bên cạnh cũng góp lời: “Con gái họ Nam nhà cô cũng sắp có điểm rồi nhỉ?”
“Có điểm hay không thì khác gì nhau? Con nhãi ranh ấy nhiều chiêu trò, phần lớn cũng chẳng có hy vọng gì.” Mẹ tôi giọng đầy khinh miệt, “Con trai nhà chúng tôi bây giờ còn chưa hiểu chuyện, biết đâu thi vào cấp ba lại thông suốt, sau này chắc chắn có thể đạt hơn 600 điểm như chị nó.”
“Đừng đùa chứ, Nam Gia Bảo nhà cô có bao giờ thoát khỏi top 10 từ dưới lên không?”
“Xùy xùy xùy! Đừng nói nhảm! Con trai nhà tôi sau này không phải người bình thường đâu, tôi còn đang mong nó sau này mang tôi đi hưởng phúc đây này!”
Tôi nhìn Nam Gia Bảo bên cạnh, đứa em trai nặng 100kg đang nghiện game.
Trong lòng nghĩ, đúng là không phải người bình thường thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doa-hoa-no-ro-tu-khe-da/chuong-13.html.]
Buổi công bố điểm thi đại học đã diễn ra.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại đã cũ kỹ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Mày chuẩn bị tra điểm chưa Nam Trúc?”
Mẹ tôi vừa xoa lưng vừa buông lời mỉa mai: “Không cần tra, dù sao cũng cặp với kẻ có tiền rồi.”
“Kẻ có tiền làm gì để ý đến loại như nó? Cùng lắm chỉ là chơi bời khi còn trẻ không hiểu chuyện, đến lúc lớn hơn lại tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn, chẳng phải đều như thế sao?”
“Sau này làm tiểu tam kiếm được một khoản rồi đi thôi.”
...
Có điểm rồi!
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nhưng mạng chậm quá.
Năm, sáu phút chờ đợi này, dường như là năm sáu phút dài nhất trong đời.
Đó là kết quả gánh vác 18 năm cuộc đời tôi, quá nặng nề.
Tai tôi có chút ù đi.
Âm thanh bên cạnh như thể bị ngăn cách bởi một tấm chắn gì đó, mơ hồ như đang trong một thế giới riêng hoàn toàn khác.
Có rồi!
Nhịp tim nảy lên một cái thật mạnh, tôi thở dài một hơi.
Thành công rồi!
Những tiếng nói chuyện bàn tán dần trở nên rõ ràng, tôi nghe thấy bà Lâm vừa nãy còn tự hào đang gào khóc.
“Không phải con nói có thể được hơn 500 điểm sao?! Vì được hơn 500 điểm nên mẹ mới mua cho con chiếc điện thoại quả táo này! Đồ súc sinh! Mẹ đã hy sinh bao nhiêu cho con!! Cái gì cũng chiều theo con! Hơn 200 điểm, con muốn lấy mạng mẹ à...”
Bà Trương bên cạnh vừa nhai hạt dưa vừa hóng chuyện, rồi quay lại liếc tôi một cái: “Nam Trúc, được bao nhiêu điểm thế?”
“Cũng không nhiều.”
Không nhiều, 721 điểm, đứng nhất toàn tỉnh mà thôi.
Còn cao hơn điểm tôi tự ước tính, vốn nghĩ chỉ có thể lọt vào top 10.
Hóa ra tôi đã phát huy vượt mức.
Mẹ tôi tưởng tôi ngại không dám nói, lập tức được đà làm tới: “Mày cứ ngồi đó chờ thằng công tử kia đi, nó không đến thì mày sớm mà ra ngoài làm việc. Còn nói là thi đậu đại học sẽ kiếm nhiều tiền, tao khinh vào!”
Tôi không để ý đến những lời chế giễu của họ mà chụp màn hình điểm số, âm thầm đăng một bài viết.
Tin tức trên mạng lan truyền rất nhanh.
Tôi gần như lập tức nhận được cuộc gọi của cô Trương.
Giọng cô ấy có chút run rẩy, như thể phải cố gắng lắm mới có thể giữ được sự bình tĩnh.
“Nam Trúc, có phóng viên liên hệ với trường... họ muốn phỏng vấn em, có được không?”
Tôi khẽ cười: “Đương nhiên là được, cô biết địa chỉ nhà em mà.”
24.
Giang Tống:
Kỳ thi đại học đã kết thúc hơn nửa tháng.
Anh vẫn không thể về nhà.
“Chết tiệt.” Giang Tống tức giận ném điện thoại xuống.
“Cậu nổi giận gì vậy?” Giang Tống cười nhạo một tiếng, “Nhanh chuẩn bị đi, tối nay còn phải gặp tiểu thư nhà họ Ngụy.”
“Anh đi mà gặp một mình đi.”
“Tôi không thể đi.” Giang Tống lấy ra một điếu thuốc từ hộp trên bàn rồi châm lửa, “Nói những lời vô lý gì vậy? Nếu lúc trẻ tôi mà chơi đùa kiểu như cậu, thì cô ấy có thể là con gái tôi luôn rồi.”
“Anh giả vờ làm anh trai tốt bụng gì thế.” Giang Tống chán nản, “Mẹ tôi là tiểu tam của bố anh, anh đối xử tốt với tôi làm gì?”
Giang Tống dừng lại một chút, cười khẩy: “Điều đó có nghĩa gì? Trong giới hào môn này thì quá đỗi bình thường.”
“Hơn nữa, đều là người nhà họ Giang, ai có ích cho gia tộc lớn này thì tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với người đó.”