ĐÓA HOA NỞ RỘ TỪ KHE ĐÁ - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:23:42
Lượt xem: 1,848
Nhớ lại khi bức ảnh vừa được công bố, mẹ của Giang Tống đã tìm đến tôi.
“Cháu muốn gì? Giang Tống không thể có bất kỳ việc làm gì sai trái trong mắt bố mình.”
Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ: “Cháu chỉ muốn thi đại học thuận lợi, sau kỳ thi đại học cháu sẽ tránh xa anh ta, cũng không còn ai làm ầm lên về mối quan hệ này nữa.”
“Nếu trong nửa năm cuối mà Giang Tống không thường xuyên ảnh hưởng đến việc ôn tập của cháu, thì càng tốt.”
“Giang Tống không đồng ý,” khuôn mặt bà đầy vẻ mệt mỏi, “cần phải cho nó một quá trình thích ứng, bên bố nó cũng cần chuẩn bị."
Bà ấy ngẫm nghĩ một hồi lâu, thấy tôi không có ý định mở lời nữa, chắc là vẫn không thể hiểu được: “Chỉ vậy thôi sao?”
Tôi mỉm cười: “Chỉ vậy thôi.”
Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, quay về thực tại.
Trái tim đập thình thịch, không biết do điều gì dẫn dắt, tôi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài, trong màn mưa dày đặc.
Tôi thấy dưới ánh đèn đường có một người đứng đó.
Mái tóc đỏ của Giang Tống dường như là chuyện từ rất lâu trước đây, tôi gần như quên mất dáng vẻ của anh khi đó.
Tôi mở ô và bước ra ngoài.
Mưa đổ ập xuống, tiếng nước đánh vào ô rất chói tai và dữ dội.
Khi đi đến trước mặt Giang Tống, ánh mắt anh mới từ từ tập trung vào tôi.
Chúng tôi nhìn nhau qua màn mưa một hồi.
Cuối cùng, Giang Tống mở miệng: “Là em đã để người ta phơi bày.”
“Đúng vậy. Là em đã đặt cược rằng mẹ anh sẽ liên lạc với em, cũng là em đã nói với mẹ anh rằng chỉ cần tìm cách không cho anh làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của em, em sẽ rời xa anh.”
Bàn tay Giang Tống đột nhiên siết chặt lại, ánh mắt anh nhuốm vẻ tức giận.
Anh đ.ấ.m mạnh tới.
Tôi không kịp tránh né, ngã xuống đất.
Ô che mưa rơi xuống vũng nước, chỉ trong một giây, tôi đã ướt sũng.
Anh còn muốn tiếp tục đấm, như thể muốn giải tỏa tất cả sự bực bội và uất ức.
Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào tôi, bàn tay bỗng nhiên buông lỏng.
Mưa rơi như trút nước.
Tôi cảm thấy có vị m.á.u trong miệng.
Đôi mắt Giang Tống đỏ hoe, không biết là vì nước mưa hay nước mắt.
“Em đã hứa sẽ theo anh.”
“Tại sao lại đùa giỡn anh? Tại sao lại lừa dối anh!”
Giang Tống gằn từng chữ: “Anh thật sự, có chút thích em.”
Tôi chợt cảm thấy thật buồn cười:
“Thích?”
“Đã 2 năm rồi, còn chưa chán sao?”
Anh nhận ra điều gì đó, ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn: “Không phải như vậy, anh chỉ là... anh chỉ...”
“Anh chỉ sợ việc thích một người như tôi sẽ khiến anh bị mất mặt trước người khác.”
“Anh chỉ nghĩ tôi không xứng để anh bỏ ra bất kỳ sức lực nào. Hôm nay, anh cũng không phải là thích tôi, mà là cảm thấy uất ức vì bỏ ra bao sức lực cho một người như tôi, cuối cùng lại bị lừa dối mà thôi!”
Giang Tống lớn tiếng phản bác: “Anh chỉ không biết cách thể hiện tình cảm—”
“Vậy tôi phải trả giá cho sự không biết của anh sao?”
“Anh giúp tôi ứng phó với Hạ Noãn Noãn, tôi rất cảm kích... hôm nay anh đã ra tay đánh tôi, chúng ta thanh toán hết rồi, Giang Tống, tôi nợ anh sao? Tôi không nợ anh gì cả.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi là thủ khoa tỉnh, hiện tại có vô số phóng viên và khán giả đang chờ đợi kết quả điều tra.”
“Nhà họ Giang có bối cảnh thế nào? Anh đánh nhau với tôi ở đây, ngay cả khi không nghĩ đến bản thân, anh cũng không nghĩ đến mẹ mình sao?”
“Nhưng tôi yêu em.”
Tim tôi nhói lên.
“Tại sao em lại lừa dối tôi?”
“Tôi đối xử tệ với em sao?”
Giang Tống nghẹn ngào, giống như một con thú bị nhốt lại: “Rõ ràng em ở bên tôi, sẽ có thể sống một cuộc đời rất dễ dàng, có thể tránh được rất nhiều đường vòng...”
Có người sẵn sàng nhốt mình trong chiếc lồng vàng.
Nhưng tôi không muốn, thà c.h.ế.t cũng không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doa-hoa-no-ro-tu-khe-da/chuong-15.html.]
Tôi muốn đi lên, trong đời này, tôi phải, nhất định phải đi lên.
“Vậy thì sao? Cuộc đời tôi sẽ chỉ giới hạn dưới cái bóng của anh, tất cả những gì tôi làm trong tương lai đều phải nhìn sắc mặt của anh, mọi nỗ lực của tôi đều phải trở thành quân bài để trèo leo lên giới hào môn của anh sao?”
“Tôi đã sống dưới cái bóng đó không ngừng suốt 18 năm.”
“Tôi không muốn vì sự ưu đãi và khác biệt của anh mà cảm thấy vinh dự, tôi không muốn, anh hiểu không!”
Giang Tống ôm chặt ngực, thở hổn hển.
Cách đó không xa, có người cầm ô và đèn pin tiến lại: “Các người đang làm gì?!”
Giang Tống càng lúc càng đến gần.
“Tôi đi đây...”
“Liệu sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”
“Không thể.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
26.
“Cô Lâm, đây là em... gửi lại tiền cho cô. Trong đó có thêm một chút, cô đừng từ chối, đây là em gửi cho Tiểu Trân một chút tâm ý.”
Cô giáo Lâm ban đầu định từ chối, nhưng thấy tôi kiên quyết như vậy, cuối cùng cũng nhận lấy.
Cô ấy đã từng chia sẻ với tôi.
Em bé chính là một bé gái xinh xắn.
“Gọi là Tần Trân, Trân có nghĩa là bảo bối,” Cô Lâm cười, “Cô nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho con bé.”
“Nhiều người đã liên hệ tới nói rằng muốn hỗ trợ em, đại học cũng có học bổng. Họ sẽ kêu gọi cộng đồng và chính phủ để số tiền hỗ trợ này thực sự được đầu tư cho em. Bố mẹ em không dám nhận nó, không ai có thể cho phép họ nhận.”
Cô giáo Lâm cười và xoa đầu tôi.
“Nam Trúc, chúc mừng em.”
“Cô, tại sao...”
Thực ra tôi từ lâu đã rất muốn hỏi.
Tại sao cô Lâm rõ ràng đã đi ra ngoài, nhưng lại quay trở về đây.
Rõ ràng thế giới bên ngoài rộng lớn hơn…
“Cô thích dạy những học sinh thật sự mong muốn được học hỏi không ngừng.”
“Hơn nữa, em biết không? Những gì mỗi người đạt được đều từ vô số sự lựa chọn và cơ hội cùng nhau tạo nên, cô cũng đã từng gặp một... giáo viên rất tốt.”
Trước khi chặn liên lạc với Giang Tống, tôi đã nhận được một tin nhắn từ anh.
[Em, có từng thích tôi chưa?]
Tôi nhìn dòng chữ này một lúc lâu, cười không thành tiếng.
Con người không thể tự lừa dối mình.
Tôi không thể nói với bản thân, sự mất mát khi bị anh đổ bia, nhìn thấy anh tiến về phía người khác là điều giả dối.
Cũng không thể quên được, cái đêm mà bản thân thức trắng chờ tin nhắn, đã sụp đổ mà khóc.
Thậm chí tôi cũng không thể lừa dối bản thân, việc tiếp cận Giang Tống hoàn toàn là vì Hạ Noãn Noãn.
Nhưng không ai trong thời niên thiếu chưa đủ trưởng thành mà không để lại một chút tiếc nuối.
Có lẽ đó là con đường vòng mà tôi, lúc ấy ngốc nghếch và không đủ kiên định, đã lựa chọn.
Sau này, tôi thấy trong nhóm bạn học nói Giang Tống có thể sẽ tới đại học ở Hải Thành.
Cũng có thể sẽ học trước một năm trước khi trực tiếp đi nước ngoài.
Nhưng tất cả đều không còn liên quan đến tôi nữa.
Tôi liên tục cập nhật tài khoản mạng xã hội của mình, đúng như những gì đã nói khi được phỏng vấn.
Tôi sẽ kiên quyết đi trên con đường này, nếu có thể, tôi cũng muốn trở thành bức tường chắn cho nhiều người hơn.
Những người mà tôi căm ghét trong tương lai khi họ già đi, nếu cần phải trả phí nuôi dưỡng, tôi sẽ trả theo mức thấp nhất, họ sẽ không còn ảnh hưởng đến tôi nữa.
Giống như cô giáo Lâm đã nói, những ngọn núi dường như không thể vượt qua thời niên thiếu, thực ra không như chúng ta tưởng tượng.
Cuối cùng, mỗi người đều sẽ tìm ra một con đường vượt qua nó.
Những lầm lạc sẽ được chỉnh sửa bởi sự kiên định, chúng ta sẽ dần hoàn thiện hơn theo dòng thời gian trôi qua.
Càng không thấy được ánh sáng mặt trời, càng phải trưởng thành một cách mạnh mẽ.
Một số người đã biến mất trong cơn mưa lớn của tuổi trẻ.
Những ngày tháng sau này, đều là trời quang mây tạnh.
(Hoàn toàn văn)