Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐÓA HOA SINH RA TỪ NGHỊCH CẢNH - C13

Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:41:03
Lượt xem: 2,212

Sau đó tay tôi bị hắn nắm chặt, cặp móng vuốt ngắn mập mạp kia của hắn bắt đầu không ngừng vuốt ve.

 

"Cô Giang đây ở trong phim truyền hình có thân thủ rất cao, chân dài tay nhỏ, không biết ở một vị trí khác, có phải cũng có thể thể hiện ra hay không?"

 

Thật sự là con mẹ nó ghê tởm, cực kì kinh tởm.

 

Tôi cười dùng sức rút tay ra: "Tôi đói quá, tôi muốn ăn chút gì đó trước.”

 

“Được được, cô ăn trước đi, ăn no rồi chúng ta sẽ tìm hiểu thêm.”

 

Tổng giám đốc Hách thật đúng là đem thói xấu của đàn ông biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, tay cầm đũa gắp thức ăn, chân lại đưa tới cố ý chạm vào giày của tôi.

 

Không lúc nào là không muốn cho thấy hắn có một trái tim bẩn thỉu đầy dục vọng.

 

Tôi buông d.a.o cắt thịt bò xuống, khuỷu tay giả vờ lơ đãng đụng d.a.o xuống đất.

 

Dao đ.â.m thẳng xuống, đ.â.m trúng mu bàn chân tên Hách kia, hắn đau kêu lên như lợn bị chọc tiết.

 

Trợ lý của hắn muốn rút d.a.o ra, hắn vội vàng ngăn lại: "Đừng đừng, cô không chuyên nghiệp, làm tổn thương thần kinh của tôi, tôi sẽ gi*t cô! Mau đưa tôi đến bệnh viện.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Triệu Thanh Diễn cũng phụ họa: "Mau đưa tổng giám đốc Hách lên xe, đưa đến bệnh viện.”

 

Mấy người khiêng tên tổng giám đốc mập mạp kia đi ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết của hắn dần dần đi xa, tôi mới vui vẻ cười ra tiếng.

 

“Rất vui sao!”

 

Giọng nói của Triệu Thanh Diễn khiến tôi lập tức không cười nổi.

 

Tôi dừng một chút, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: "Tôi thiếu tiền của anh, cũng không phải thiếu mạng của anh, không nên có chủ ý xấu với tôi, trả tiền xong, chúng ta liền không thiếu nợ nhau.”

 

Nói xong, tôi ngồi xuống tiếp tục ăn cái, ăn no bụng, hắn muốn gi*t muốn róc thịt, tôi mới có sức phản kháng.

 

Triệu Thanh Diễn ngồi xuống bên cạnh tôi, hứng thú nhìn tôi ăn.

 

Chờ tôi ăn no, buông đũa xuống, tôi hỏi hắn: "Cơm đã ăn rồi, tôi có thể về nhà được chưa?"

 

Hắn gật đầu, nói muốn đưa tôi đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doa-hoa-sinh-ra-tu-nghich-canh/c13.html.]

Tôi luôn cảm thấy sự im lặng của hắn có chút khác thường, theo lý thuyết, tôi đưa đối tác của hắn vào bệnh viện, hắn hẳn là tức giận trừng phạt tôi mới đúng.

 

Nhưng hắn bình tĩnh giống như một người xem kịch, hết thảy trước mắt đều không liên quan đến hắn.

 

Tôi tự nhận tố chất tâm lý cường đại, binh đến tướng chặn, nhưng đoạn đường từ phòng riêng của quán ăn ra đến đây , tôi lại cảm thấy sởn gai ốc.

 

Hắn sẽ không trực tiếp đem tôi kéo đến khu vực hoang vu chôn sống chứ? Tài xế mở cửa xe cho tôi, tôi run rẩy chui vào trong xe, tôi vừa mới ngồi xuống, Triệu Thanh Diễn lên xe đã ôm chặt lấy tôi.

 

Có kinh nghiệm từ lần trước bị tôi đánh, lần này hắn chế trụ hai cổ tay tôi, để cho tôi không còn cơ hội đánh trả.

 

Lúc hắn hôn xuống, lồng n.g.ự.c nóng rực, giữa răng môi xen lẫn mùi rượu nho nhàn nhạt.

 

Tôi cắn nát môi hắn, mùi m.á.u tươi lan tràn trong miệng tôi, nhưng hắn không dừng lại, dường như không cảm thấy đau đớn.

 

Tôi sắp nghẹt thở, hắn mới dừng lại.

Nương theo ánh sáng yếu ớt trong xe, tôi nhìn thấy môi và khóe miệng hắn đều là máu, có chút giống ma cà rồng vừa ăn uống no nê.

 

Hắn buông cổ tay tôi ra, cánh tay thon dài vòng quanh eo tôi.

 

Triệu Thanh Diễn ở bên tai tôi trịnh trọng nói: "Giang Giác Hạ, *em rất thích hợp làm vợ của tôi."

 

*Đổi lại xưng hô từ ‘cô’ sang ‘em’ từ đoạn này nhé.

 

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy, em sẽ là vợ của tôi.”

 

Tôi gặp phải khốn cảnh, bộ dạng bình tĩnh tự nhiên. Tôi cắn răng cứng rắn vượt qua cửa ải khó khăn. Tôi gặp phải cám dỗ, quyết đoán từ chối. Tôi bị quấy rối, dám phản kháng.

 

Hắn càng nhìn càng thích.

 

Hắn nói: "Người phụ nữ tôi muốn, cô ấy cần kiên định quả quyết, trong lòng tỉnh táo, có thể sóng vai đứng cùng tôi, giằng co với tôi, tôi chỉ muốn em.”

 

“Tôi không thích anh.”

 

Tôi không có chút do dự nào.

 

Tôi tiếc mạng, càng hy vọng cuộc sống trôi qua đơn giản.

 

Triệu Thanh Diễn tựa hồ quyết tâm: "Em sẽ đồng ý, em trốn không thoát lòng bàn tay tôi đâu.”

 

Loading...