ĐOẠN DỮ TIÊU KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-11-04 17:54:07
Lượt xem: 127
2
Ngày hôm sau, ta đang ngủ say thì bị ai đó lôi ra khỏi chăn, cái lạnh cắt da cắt thịt của buổi sáng mùa đông khiến ta tỉnh giấc.
"Ôi chao——Hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt, con nhóc bảy, tám tuổi cũng đã học được cách bò lên giường rồi!"
Một ma ma kéo dài giọng nói, khoa trương nói bên tai ta.
Ta bị bà ta nắm tai, cố gắng suy nghĩ "bò lên giường" là có ý gì.
"Tiếc là bò nhầm giường rồi, phượng hoàng sa cơ lỡ vận còn không bằng gà nhà!"
Ta nhìn theo ánh mắt khinh bỉ của bà ta, thấy Bùi Diễn bị một thái giám trói tay, vừa lớn tiếng la hét vừa đạp loạn xạ, "Ngươi buông nàng ra, buông nàng ra!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Sáng sớm tinh mơ, các ngươi đang làm gì thế này?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ góc khuất.
"Thiên tuế đại nhân!" Cả phòng ma ma thái giám đồng loạt quỳ xuống.
Là Thôi Hạo, hắn đã ra tay giải vây cho chúng ta.
Trong rất nhiều năm về sau, hắn vẫn luôn đóng vai trò như vậy.
Hắn ngồi trên ghế thái sư gỗ hồng, nheo mắt nhấp một ngụm trà, "Nhớ kỹ, những kẻ họ Giang đều là kẻ thù của các ngươi."
Thái hậu và Hoàng hậu đều họ Giang, gia tộc họ Giang quyền khuynh triều dã.
Tể tướng đương triều là em trai của Thái hậu, cha của Hoàng hậu, còn Thái úy nắm giữ binh quyền là con trai của Tể tướng, anh trai của Hoàng hậu.
Họ Giang không chỉ là kẻ thù của ta và Bùi Diễn, mà cũng là kẻ thù của Thôi Hạo.
Hắn nói với chúng ta, vốn dĩ hắn cũng xuất thân từ thế gia, cùng Hoàng thượng khi còn là hoàng tử, cha ta và cô cô, lớn lên bên nhau từ thuở ấu thơ.
Sau đó, nhà họ Thôi bị Giang tướng hãm hại, mười ba tuổi hắn đã trở thành nô tài trong cung.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn ánh lên vẻ thâm sâu khó lường, hạ giọng, ghé sát vào ta và Bùi Diễn, "Hoàng thượng cũng muốn lật đổ nhà họ Giang, các ngươi nếu có thể ra sức, việc thành rồi, Nhị hoàng tử chính là Thái tử."
Nghe thấy hai chữ Thái tử, đôi mắt Bùi Diễn lập tức sáng lên.
Ta đã không còn lưu luyến gì với nhân thế, báo thù xem như là một lý do để ta sống tiếp, hơn nữa còn có thể giúp đỡ Bùi Diễn.
Vì vậy khi Thôi Hạo muốn ta đến bên cạnh Hoàng hậu làm gián điệp, ta đã không phản đối.
Cuối năm tuyết rơi, ta bưng thau quần áo vừa giặt xong đến Phượng Nghi cung.
Trong sân viện phía ngoài, Tiểu công chúa ăn mặc đẹp đẽ như búp bê đang ngồi trên chạc cây, hất tuyết từ cành cây xuống, ném về phía Thái tử đang đứng bên dưới, tiếng cười giòn tan như chuông bạc hòa cùng những bông tuyết li ti rơi lả tả từ trên cây xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doan-du-tieu-khong-muon-lam-hoang-hau/chuong-2.html.]
Trong đình nghỉ mát không xa, Hoàng hậu khoác áo choàng lông cáo đỏ, nhìn đôi con cái đang nô đùa, ánh mắt trưng đầy ý cười.
Nửa năm trước, ta cũng từng ngồi trên cây đào được trồng trong sân nhà như vậy, hái từng quả đào ném xuống cho ca ca.
Ca ca mở rộng vạt áo, chạy tới chạy lui hứng đào, mệt đến thở hổn hển.
Mẹ thì đứng dưới mái hiên cười tủm tỉm nhào bột, đến tối chúng ta sẽ được ăn bánh đào mật ong thơm phức. Nhưng ca ca rất ranh, lúc nào cũng lén ăn nhiều hơn ta vài miếng.
Ta vừa nghĩ vậy vừa đi ngang qua gốc cây, thấy Bùi Diễn nấp trong bụi cây nháy mắt với ta, kéo dây cung.
Cành cây rung lắc, Tiểu công chúa hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Ta vứt thau quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất đời mình lao đến dang rộng hai tay.
Bùi Du bằng tuổi ta, lúc đó mới bảy tuổi.
Một đứa trẻ bảy tuổi thì có thể nặng bao nhiêu chứ?
Ừm, cũng đủ để làm gãy hai xương sườn của ta.
Nàng ta ngã lên người ta, sững người một giây rồi oa oa khóc lớn.
Mama mặt mày tái mét chạy tới ôm lấy nàng ta, chạy về phía Hoàng hậu.
Cung nhân xúm lại xem nàng ta có bị thương ở đâu không, Hoàng hậu vừa khóc vừa liên tục gọi thái y.
Không ai nhìn thấy ta.
Ta nằm trên mặt đất, đau đến toát mồ hôi lạnh, giống như một con cá nhảy lên khỏi mặt nước, nằm trên bờ thoi thóp thở.
Gió lạnh buốt thổi khô nước mắt ta, ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi.
Đúng lúc này, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt sáng long lanh chớp chớp, dưới bầu trời xám xịt, chói mắt như hai mặt trời nhỏ.
"Mẫu hậu——Nàng ấy cũng bị thương rồi! Nhanh cho thái y xem cho nàng ấy nữa!"
Giọng nói của Bùi Trạm rất dễ nghe, trước khi ta ngất đi, nó đã chiếm trọn tâm trí ta.
Ta không có gì khác, chỉ là trí nhớ tốt, người khác nợ ta, ta nợ người khác, qua mười năm vẫn nhớ rõ ràng.
Ví dụ như, ta nhớ Đoạn Dữ Trạch nợ ta một mạng.
Còn ta, lại nợ Bùi Trạm một mạng.