Độc Tâm Thuật Phản Phái - Chương 8-9
Cập nhật lúc: 2024-05-31 11:48:01
Lượt xem: 3,076
Chương 8:
Tôi lấy tiền từ trong túi xách ra, ném thẳng vào mặt gã công tử bột.
"Đủ chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi!" Gã công tử bột cười nịnh nọt.
"Vậy thì xin lỗi cô ấy đi!"
"Hả?" Gã công tử bột dường như nghe nhầm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Tôi bảo anh xin lỗi cô ấy."
"À, à, được rồi, xin lỗi, Cố tiểu thư, vừa rồi là tôi uống rượu say, không kiềm chế được bản thân, tôi đáng chết, tôi đáng chết!" Gã công tử bột quay sang cười nịnh nọt với Cố Tri Nhan đang đứng bên cạnh.
Tôi quay sang nhìn Cố Tri Nhan đang sững sờ, vênh mặt hỏi: "Cô tha thứ cho anh ta sao, hay là muốn trả thù?"
"Hả?" Cố Tri Nhan lúc này mới hoàn hồn.
"Tôi nói, anh ta cố ý vu khống cô làm hỏng quần áo của anh ta, quấy rối cô, cô muốn tha thứ cho anh ta hay là trả thù?" Tôi nhịn không được lặp lại một lần nữa, giải thích.
Cố Tri Nhan nghe vậy có chút do dự, cô chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, ngày ngày bươn chải kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, những ấm ức này cô đã quá quen rồi.
Đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt cô, hỏi cô có muốn trả thù hay không?
Cô nhìn gã công tử bột vốn vênh váo tự đắc trước mặt mình giờ đây lại đang cười nịnh nọt, trông thật nực cười.
Cô biết, gã công tử bột này chỉ là kiêng dè thân phận của Trình Nguyệt Hy mà thôi, nếu không có Trình Nguyệt Hy ở đây, hắn ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Nếu không có Trình Nguyệt Hy, hắn ta cũng không thể nào xin lỗi cô. Kết cục cuối cùng của tối nay chắc chắn là cô sẽ bị làm nhục, sau đó bị đuổi việc. Người bình thường không có quyền thế thì không có tiếng nói.
Cố Tri Nhan lăn lộn ngoài xã hội, cô là người trưởng thành, cô hiểu rõ điều này. Vậy nên, có nên tha thứ hay không? Không tha thứ, mất việc, sau đó bị gã công tử bột trả thù?
Hay là chọn cách tha thứ cho hắn ta, không trả thù, nuốt cục tức này xuống, tiếp tục làm việc ở đây để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ?
Nhưng mà, thật sự cam tâm sao?
Cố Tri Nhan run rẩy, cô nhìn gã công tử bột trước mặt, cầm ly rượu vang trên bàn lên, học theo hắn ta, hắt thẳng lên đầu hắn ta.
"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh."
Gã công tử bột lại bị hắt rượu vang đầy đầu, lần này thì hoàn toàn choáng váng. Hắn ta không dám tin, cô phục vụ trước mặt này lại dám hắt rượu vang lên đầu hắn ta. Lửa giận trong lòng hắn ta bùng lên dữ dội, định bước tới tính sổ.
Tôi chắn trước mặt Cố Tri Nhan, lạnh lùng nhìn gã công tử bột: "Sao nào? Anh không phục à?"
Gã công tử bột nhìn gương mặt xinh đẹp, sắc sảo trước mặt, giống như bị dội một gáo nước lạnh, dập tắt lửa giận trong lòng, thức tỉnh lý trí.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hắn ta nhìn những người xung quanh, hừ lạnh với Cố Tri Nhan một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Tôi nhìn những người xung quanh đang hóng hớt, lên tiếng: "Sau này Cố Tri Nhan là người của Trình Nguyệt Hy tôi, chỉ có tôi mới được bắt nạt cô ấy."
Vở kịch kết thúc, mọi người cũng giải tán.
Sự việc này nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán trong giới công tử bột, hầu như ai cũng biết Cố Tri Nhan được Trình Nguyệt Hy bao che.
Tuy nhiên, phần lớn mọi người đều cho rằng, Trình Nguyệt Hy làm vậy chỉ là để hành hạ Cố Tri Nhan tốt hơn, bởi vì trước giờ Trình Nguyệt Hy nổi tiếng là người như vậy.
Chương 9:
[Tại sao?] Hệ thống có chút nghi hoặc.
Tôi ngồi trên ghế sofa, vừa ăn hạt dưa vừa xem phim, vô cùng thoải mái.
Trên bàn làm việc phía xa, phản diện đang ngồi làm việc, cả người ăn mặc chỉnh tề, cúc áo sơ mi cài đến tận cổ, toát lên vẻ cấm dục khiến người ta muốn lao đến xé toạc.
Thật đẹp mắt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doc-tam-thuat-phan-phai/chuong-8-9.html.]
Hạ Cảnh Hành đang làm việc bỗng khựng lại, tai hơi đỏ lên.
[Tại sao cái gì?] Tôi dùng khăn giấy lau tay, nằm dài trên ghế sofa, có chút buồn chán.
Từ sau lần ra mặt giúp Cố Tri Nhan, chuyện đã đến tai bố mẹ nguyên chủ.
Bố nguyên chủ là người cổ hủ, sau khi nghe xong thì nổi trận lôi đình, sau đó đóng gói tôi đến công ty của Hạ Cảnh Hành, nói là để tôi rèn luyện. Thực chất là muốn tôi bồi dưỡng tình cảm với Hạ Cảnh Hành.
Bồi dưỡng tình cảm là điều không thể nào, nhưng phải nói là căng tin của công ty Hạ thị đúng là đỉnh của chóp.
Để ăn ngon miệng hơn, tôi còn kéo theo Cố Tri Nhan— người đã bị sa thải kia đến làm bạn ăn cơm cùng.
Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng tôi cố ý giữ Cố Tri Nhan bên cạnh là vì sợ cô ấy quyến rũ Diệp Chỉ Hàn.
Haiz, tôi còn chưa cần phải nói gì, bọn họ đã tự động lên tiếng trước não bộ giúp tôi rồi.
[Giúp đỡ nữ chính?] Hệ thống rõ ràng là đã an phận.
Mấy ngày nay, chứng kiến thanh tiến độ khi lên khi xuống, cuối cùng vẫn quay về màu xanh lá cây, trở lại bình thường, nó đã quen rồi.
Bây giờ, cốt truyện đã không biết lệch lạc đến đâu rồi, nữ chính đáng lẽ phải bị tổng tài bao nuôi thì giờ đây lại vào làm việc ở Hạ thị, đoạn tình tiết bao nuôi của nam nữ chính đã bay màu.
Tuy nhiên, bên phía tổng tài vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn đang âm thầm giở trò, nó chỉ có thể hy vọng tổng tài kia có thể kéo cốt truyện trở lại.
[Tại sao không giúp? Chỉ cần tôi nói vài câu là có thể thay đổi cả cuộc đời cô ấy, tại sao không giúp?]
Trong lòng tôi đang tính toán xem trưa nay ăn gì, đến giờ ăn trưa sẽ lôi nữ chính đi ăn luôn.
Món nào không thích ăn còn có thể nhường cho nữ chính, vừa giải quyết được món ăn không thích, vừa không sụp đổ hình tượng!
Một mũi tên trúng hai đích![Cậu nói cô ấy sụp đổ hình tượng, tự mình tỉnh ngộ, nếu bản thân cô ấy đã có ý định tự cứu lấy bản thân thì tại sao tôi không giúp cô ấy một tay?]
Tôi tiếp tục nói.
[Nhưng mà... cô ấy là nữ chính.]
[Đúng vậy, cô ấy là nữ chính, cậu xem bây giờ chẳng phải cô ấy càng giống nữ chính hơn sao? So với nữ chính bánh bèo vô dụng bị bao nuôi, bị mài mòn đi cá tính, bị tổng tài kia nắm trong lòng bàn tay trong nguyên tác.]
Bên ngoài lớp kính trong suốt một chiều là Cố Tri Nhan đang làm việc với vẻ mặt tràn đầy sức sống, thoát khỏi cốt truyện gốc, sau khi vào Hạ thị, cô ấy bắt đầu học hỏi không ngừng như miếng bọt biển, tiếp thu kiến thức mới.
So với bông hoa bé nhỏ yếu ớt chỉ biết dựa dẫm vào tổng tài kia, bây giờ cô ấy lạc quan, tích cực, có mục tiêu rõ ràng, bề ngoài dịu dàng nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ.
Hệ thống nhìn nữ chính như vậy, á khẩu không nói nên lời.
Theo nguyên tác, lúc này Cố Tri Nhan đáng lẽ phải bị bao nuôi, sau đó bị đám trà xanh, bạch liên hoa bên cạnh tổng tài hãm hại đủ đường.
Cuối cùng còn vì thế thân cho bạch nguyệt quang mà bị ngã xuống biển khi đang mang thai, sau khi mất trí nhớ thì sinh hạ hai đứa con sinh đôi, một mình nuôi nấng hai đứa trẻ, tiều tụy đến mức không giống người cùng lứa tuổi.
[Tôi vẫn không hiểu, tại sao nữ chính trong truyện ngôn tình lại phải trải qua nhiều trắc trở, chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng chỉ để ban cho cô ấy một người chồng giàu có, quyền thế?]
Tôi nhìn nghiêng mặt Cố Tri Nhan, trong lòng có chút an ủi.
[Nhưng mà, cuối cùng nam chính rất yêu cô ấy!]
[Yêu thì có ích gì? Chẳng phải giữa truyện nam chính cũng yêu cô ấy đấy sao? Không phải vẫn để mặc cô ấy ngã xuống biển, một mình nuôi nấng hai đứa con sao?]
Hệ thống không thể phản bác, nó chỉ là sản phẩm được sinh ra từ một chuỗi dữ liệu, đối với con người, nó không có khả năng đồng cảm, nó chỉ có thể tìm hiểu thông qua dữ liệu.
[Để có được tình yêu của người đàn ông này, cô ấy đã phải trải qua những nỗi đau bị phản bội, tai nạn xe hơi, sảy thai, mất trí nhớ, cuối cùng cũng chỉ nhận lại được tình yêu của một người đàn ông mà thôi.]
[Trước đây khi đọc truyện, tôi không cảm thấy gì cả.]
[Nhưng khi tôi xuyên không đến đây, thực sự tiếp xúc với thế giới này, tiếp xúc với cô ấy, cô ấy không còn là nhân vật giấy mỏng manh trong một cuốn sách nữa, mà là một con người bằng xương bằng thịt, là một cá thể độc lập.]
[Muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy tiếp tục đi theo cốt truyện gốc, trở thành công cụ ngược tâm, ngược thân, tôi không làm được.]
[Hơn nữa, cô ấy ưu tú như vậy, tại sao phải bị nhốt trong một cốt truyện ngược luyến tàn tâm?]
[Cô ấy còn có cả một bầu trời rộng lớn hơn để bay nhảy.]