ĐỔI MỆNH THANG - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-02 14:34:43
Lượt xem: 1,783
06
Một giây sau, ta"Bịch" Một tiếng quỳ xuống nói:
""Phụ thân ta nhận hối lộ, dùng chính tiền của mình giúp Tam hoàng tử chiêu binh. Điện hạ, ta có thể giúp ngài tìm ra bằng chứng để hạ bệ hắn."
Thái tử sắc mặt đại biến:
"Ngươi nói là sự thật?"
"Câu nào cũng là thật."
Phương gia cho là ta chính là cái người bị tiền tài làm cho loá mắt , lại sắp chếch cho nên đối ta cũng không bố trí phòng vệ.
Ta giả vờ ngây ngốc, điều tra đến không ít bí mật.
Thái tử làm sao cũng nghĩ không thông: "Ngươi sao lại đối với cha mẹ ruột nhẫn tâm như thế ?"
Ta hơi nhếch khóe miệng: "Điện hạ ngày sau liền biết ta vì cái gì làm như vậy, ta sẽ dốc toàn lực giúp điện hạ, chỉ cầu điện hạ bảo đảm ta một cái mạng."
Ta lại trở về Thượng Thư phủ, nhưng không giống như những gì họ nghĩ, ta trở về một cách huy hoàng, cưỡi trên xe của Thái tử.
Người Đông Cung đặc biệt tiễn ta tới cửa nói:
“Điện hạ lo lắng cho an nguy của tiểu thư nên sai người hầu mỗi ngày đưa thái y tới đây kiểm tra vết thương.”
Phu thê Phương Niệm sững sờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Hắn gượng cười hỏi:
"Thái y ······ Muốn tới bao nhiêu ngày a?"
"Chí ít nửa tháng đi."
Hai vợ chồng sắc mặt đều là tái đi.
Thái y ngày ngày đến, vậy bọn hắn coi như không dám cho ta uống đảo mệnh thang.
Dù sao ta uống thuốc thân thể càng ngày càng kém hơn, thái y rất dễ dàng liền có thể nhìn ra mánh khóe.
Phương Niệm coi là chỉ cần chờ nửa tháng, bọn hắn còn có thể tiếp tục thao túng ta, thế nhưng là vạn vạn không nghĩ tới, sự tình phát triển ngày càng xa, vượt qua dự đoán của bọn họ.
Thái tử bắt đầu thỉnh thoảng lại hướng phủ thượng thư, đưa một ít lễ vật, chỉ rõ là đưa cho ta.
Cũng đều là chút đồ trang sức váy áo linh tinh , dễ dàng làm cho người ta nhìn vật đoán ý.
Phương phu nhân rốt cục ngồi không yên, ban đêm nàng đến phòng ta, một bày ra bộ dáng từ mẫu mà hỏi
"Vân nương a, con cùng nương nói một chút, con cùng thái tử điện hạ ······ Đến cùng là quan hệ như thế nào?"
Ta nghe vậy sững sờ, lập tức cúi đầu xuống ra vẻ thẹn thùng.
"Thái tử điện hạ ····· Chẳng qua là cảm niệm ân tình cản đao hôm đó, chứ không có ý gì khác đâu nương"
Miệng ta bên trên càng là phủ nhận, thái độ lại rụt rè , nửa úp nửa mở.
Phương phu nhân thời điểm ra đi thần sắc rất là phức tạp.
Ngày thứ hai, chúng ta đang cơm trưa, Xuân nhi nhảy cẫng chạy vào bẩm báo:
"Tiểu thư, thái tử điện hạ sai người tới nói, hẹn ngài xế chiều đi thưởng xuân, chốc lát nữa sẽ tới đón."
"Biết rồi."
Ta ra vẻ bình tĩnh, gắp đồ ăn cho Phương phu nhân, bà ấy lại giơ đũa ngây ra như phỗng.
"Mẫu thân khẩu vị không tốt sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doi-menh-thang-vnrz/chuong-6.html.]
Bọn hắn khẩu vị đương nhiên không tốt, thật vất vả mới tìm được thuốc cho nữ nhi đổi mệnh , kết quả cái thứ khuê nữ giả sắp chếch lại được Thái tử coi trọng.
Đây chính là cơ hội một bước lên trời, nhưng nếu như đặt cược vào nữ nhi giả, thì ai sẽ cứu nữ nhi thật?
Ta mặc kệ bọn hắn giờ phút này có bao nhiêu vướng bận, buổi chiều ta vẫn là cùng Thái tử rời phủ.
Xe ngựa thẳng tắp hướng cửa thành chạy tới.
"Thứ ngươi muốn, đã giúp ngươi chuẩn bị xong, cô rất hiếu kì, ngươi đến cùng muốn làm cái gì?"
Trên xe ngựa, ta phục trang mộc mạc, buộc tóc, xắn tay áo.
"Điện hạ chờ một lúc liền biết."
Cửa thành đã bày xong cháo cùng màn thầu. Ta đứng tại nồi lớn sau lưng, để bọn hạ nhân Thượng thư phủ đi gào to.
"Thượng Thư gia tại cửa thành phát cháo, nhanh tới!"
Chẳng bao lâu, những người ăn xin bên đường đã nhận thấy tình hình và nhanh chóng xếp hàng.
Tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, không đến nửa nén hương , lều cháo chật kín người.
Mỗi người đến ta đều múc cho một bát cháo nóng tràn đầy.
Phụ nhân ôm hài tử gày trơ xương, đút cháo hoa tiến miệng, hài tử gần như hôn mê rốt cục ngửi thấy thức ăn bắt đầu mút vào.
"Được cứu rồi! Con của ta được cứu rồi!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Phụ nhân lệ rơi đầy mặt quỳ xuống :
"Đa tạ tiểu thư ân cứu mạng, tiểu thư đến tột cùng là vị Bồ Tát nào, ta kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình tiểu thư."
Ta còn chưa mở miệng, Xuân nhi liền cao giọng nói:
"Tiểu thư của chúng ta là thiên kim của Hộ bộ thượng thư Phương đại nhân ."
Các lưu dân khác nghe, cũng đều nhao nhao quỳ xuống đất hô to:
"Phương tiểu thư tâm địa Bồ Tát a!"
Ta nhìn những người này chỉ cảm thấy Phương gia càng thêm đáng chết.
Bọn hắn tham mồ hôi nước mắt nhân dân, số tiền đó vốn là để cứu tế những con người này.
Nhưng không sao, ăn vào bao nhiêu sẽ phải ói ra bấy nhiêu. Nhanh thôi.
Hồi phủ , trông thấy lão bộc đã bảy mươi tuổi, cuối thu còn mặc một bộ áo mỏng, ta thuận miệng phân phó Xuân nhi:
"Đem cây trâm vàng mẫu thân ta đưa đi cầm đi, đổi ít bạc, cho tất cả mọi người thêm kiện quần áo mùa đông , năm nay mùa đông sợ là rất lạnh."
Lão bộc sửng sốt một chút, "Bịch" Một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Đa tạ tiểu thư a!"
Không qua một ngày, trong phủ trên dưới đều đang đồn ta cho bọn hạ nhân thêm quần áo mùa đông .
Đêm đó ta chậm chạp không ngủ, mơ hồ nghe thấy một vài động tĩnh.
Phương hướng kia, là viện tử của Phương Như Thanh.
Ta đứng dậy, lặng lẽ tới gần.