Đội Mồ Quay Về Trả Thù Hoàng Đế Sói Mắt Trắng - Chương 11: Kết cục của tra nam
Cập nhật lúc: 2024-04-16 15:11:33
Lượt xem: 578
------
11.
Trong lãnh cung, ta từ từ tỉnh lại.
Ta đã nhớ ra tất cả.
Ta chính là Nguyệt Nô.
Mười năm trước, ta rời thế giới này, gia nhập Khoái Xuyên Cục.
Kể từ đó, ta du hành giữa các thế giới khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ và thay đổi vận mệnh của thế giới.
Hiện tại, ta đã trải qua và chinh phục chín mươi chín thế giới.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng và cũng là nhiệm vụ đầu tiên của ta.
Ta nói với hệ thống: “Năm đó ngươi thay ta bảo quản những ký ức kia, bây giờ đã có thể toàn bộ giao cho ta.”
Một trận bạch quang lóe lên, ta thu được toàn bộ trí nhớ của Nguyệt Nô.
Cùng nhau trở về, còn có thâm thù đại hận khắc cốt ghi tâm với Mộ Dung Hiên.
Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đối hệ thống nói: “Đi thôi! Thời điểm báo thù đã tới rồi!”
Ta ra khỏi lãnh cung, dọc theo đường đi, lại vô cùng vắng vẻ, không gặp một người nào.
Đi thẳng đến trước cửa Ngự Thư Phòng, ta mới nhìn thấy hai Vệ gia quân lưng đeo s.ú.n.g máy hạng nhẹ. Bọn họ nói cho ta biết, dưới sự trợ giúp của hỏa lực hiện đại, quân Vệ gia đã hoàn toàn khống chế được cả hoàng cung. Về phần hoàng đế cùng phi tần hậu cung, đều bị Vệ Như Ý đuổi tới tẩm cung hoàng hậu trống không - Phượng Nghi Cung.
Ta vì thế chạy tới Phượng Nghi cung.
Cửa Phượng Nghi cung được canh giữ bởi một loạt Vệ gia quân khiêng s.ú.n.g máy, nhìn qua rất là uy vũ. Dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú mười tám mười chín tuổi, tướng mạo cùng Vệ Như Ý có bảy phần tương tự, hẳn là Vệ Lam.
Hắn nhìn thấy ta, lại quỳ xuống tại chỗ.
Hắn nói: “Nguyệt Nô cô nương, đại ân của ngươi, tại hạ suốt đời khó quên!”
Ta đỡ hắn dậy, nói: “Ta giúp ngươi, là có suy tính của ta.”
Hắn gật đầu: “A tỷ đã nói cho ta biết, nàng đang chờ ngươi.”
Ta bước vào Phượng Nghi cung. Nhớ lại, từ lúc Vệ Như Ý còn là hoàng hậu, chính là ở chỗ này. Khi đó, tòa cung điện này trang trí xanh vàng rực rỡ, xa hoa lộng lẫy, chất đầy bảo vật Mộ Dung Hiên thu thập được từ khắp nơi trên cả nước, giống như "Nhà vàng" kim ốc tàng kiều.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Phượng Nghi cung hôm nay, đúng là hoang tàn không chịu nổi, bụi rơi đầy đất.
Ta tới thật đúng lúc, vừa vặn thấy được một vở kịch hay.
Chỉ thấy Mộ Dung Hiên cùng một đám phi tần mặt xám mày tro ngồi xổm trong góc chật vật không chịu nổi. Mà Vệ Như Ý đang đứng ở một bên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá bọn họ, vẻ mặt khinh bỉ.
Vệ Như Ý nói: “Ta vừa rồi cho các ngươi uống, là độc dược kịch độc. Nếu không dùng giải dược, trong vòng một canh giờ, sẽ ruột xuyên bụng nát, thất khiếu chảy m.á.u mà chết.”
(Thất khiếu chảy m.á.u - “七窍流血而死”: m.á.u từ 7 lỗ trên cơ thể chảy ra cho đến khi chết)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doi-mo-quay-ve-tra-thu-hoang-de-soi-mat-trang/chuong-11-ket-cuc-cua-tra-nam.html.]
Các phi tần ôm nhau, sớm đã bị dọa đến choáng váng.
Chỉ có Mộ Dung Hiên còn cố trấn định, hắn nhìn Vệ Như Ý, ôn nhu nói: "Tiểu Ý, nàng cần gì phải như thế. Trẫm biết, là trẫm có lỗi với nàng, trong lòng nàng có oán hận với trẫm. Nhưng mà, trẫm cũng bị người che mắt......”
Ta ngược lại có chút bội phục Mộ Dung Hiên. Thời điểm này, hắn cư nhiên còn có thể diễn tiếp được.
Vệ Như Ý đại khái cũng là bị hắn không biết xấu hổ làm cho khiếp sợ, nàng hừ lạnh một tiếng, đùa cợt nói: “Ngươi vẫn là tiết kiệm chút khí lực đi. Ngươi thật cho rằng ta còn có thể tin trò này của ngươi sao?”
Mộ Dung Hiên thâm tình chân thành: “Tiểu Ý, mặc kệ nàng có tin hay không, trái tim trẫm đối với nàng vẫn không thay đổi.”
Vệ Như Ý cảm thấy quá mức ghê tởm.
Nàng lui ra sau một bước, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, đặt trên mặt đất.
Nàng nói: “Đây là thuốc giải, bất quá, lại chỉ có một viên. Rốt cuộc ai có thể sống, các ngươi tự quyết định đi.”
Mộ Dung Hiên còn chưa nói gì, Tiết quý phi mở miệng trước, nàng nói: “Vệ Như Ý, ngươi muốn g.i.ế.c thì giết, cần gì phải nghĩ ra loại chiêu trò âm hại này làm nhục chúng ta! Cho dù là trong chúng ta có người cướp được thuốc giải, chẳng lẽ ngươi còn có thể thả người nọ còn sống rời đi sao?”
Vệ Như Ý hừ một tiếng: “Người cướp được giải dược có thể còn sống rời đi, ta sẽ không ra tay nữa.”
Tất cả mọi người khó có thể tin mà nhìn chằm chằm nàng, mà Vệ Như Ý chỉ thẳng thắn buông hai tay ra: “Tin hay không tùy ngươi.”
Không thể không nói, chiêu này của nàng thật sự là tuyệt vời.
Đối mặt với sinh tử, cho dù là người dối trá, cũng sẽ dỡ xuống ngụy trang, ra sức đánh cược một lần.
Quả nhiên, Mộ Dung Hiên đột nhiên lao về phía bình sứ kia. Chỉ là, hắn vừa bắt được cái bình, cũng đã bị mấy vị phi tần bao vây. Giờ này khắc này, các nàng cũng bất chấp rụt rè, liều c.h.ế.t tranh đoạt tính mạng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng đế cùng phi tần, giống như chó hoang tranh giành thức ăn, liên tục đấu đá cùng một chỗ.
Cuối cùng người chiến thắng là Mộ Dung Hiên, dù sao hắn cũng là nam tử, sức lực cao hơn nữ nhân rất nhiều. Hắn thô bạo đẩy mấy vị ái phi ra, đem giải dược nhét vào trong miệng, nuốt vào.
Vệ Như Ý nhìn hắn, rốt cục nhịn không được điên cuồng phá lên cười.
Nàng mắng: “Mộ Dung Hiên, ngươi thật sự là tham sống sợ chết, heo chó không bằng!”
Trên mặt Mộ Dung Hiên lại không hề áy náy, hắn vô liêm sỉ nói: “Tiểu Ý, ngươi đã nói, chỉ cần ta cướp được giải dược, ngươi sẽ để ta sống sót rời đi.”
Vệ Như Ý nở nụ cười: “Đúng vậy, ta đã nói rồi, ta sẽ không ra tay nữa. Nhưng mà......”
Cô cố ý kéo dài giọng: “Nhưng mà, còn có nàng ấy nữa.”
Theo lời nàng nói, ta từ chỗ ẩn thân đi ra, đi về phía Mộ Dung Hiên.
“Hiên ca ca, con của chúng ta, nó c.h.ế.t thật thảm a.” Ta sâu kín nói, “Chúng ta cùng xuống dưới đất tìm nó được không? Người một nhà chúng ta, cùng nhau ở một chỗ......”
Sắc mặt Mộ Dung Hiên thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng chỉ còn lại nỗi sợ hãi trần trụi.
Ta vươn ra một đôi tay khô toàn xương, chậm rãi bóp cổ hắn, chậm rãi dùng sức.
Ta thỏa mãn khi nhìn sức sống dần biến mất khỏi khuôn mặt của hắn cho đến giây phút cuối cùng.
Hắn c.h.ế.t đến cực điểm khó coi.