Đối Tượng Công Lược - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-08-27 01:02:29
Lượt xem: 194
7
Tôi từng nghĩ rằng Thời Quyện đã cắt đứt liên lạc với Triệu Thụy.
Vào thời điểm đó, khi Triệu Thụy quản lý mấy chi nhánh nhỏ, tôi vô tình phát hiện ra dòng tiền của công ty bất thường, dường như hắn ta đang tham gia vào hoạt động kinh doanh phạm pháp.
Sau khi tôi phát hiện ra mọi thứ.
Hắn ta cũng không còn vị trí trong công ty nữa.
Lúc đó, Triệu Thụy rất ghét tôi.
Vào ngày rời đi, hắn ta chỉ vào mặt tôi: "Thường Tuyết, cô đừng nghĩ rằng là bạn gái Thời Quyện thì ngon.”
"Thằng nhóc ấy không thích cô cho nên sớm muộn gì nó cũng đá cô mà thôi.”
"Sau này khi cô chếc, không biết có ai nhặt xác cho cô không nữa!"
Thật buồn cười.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng hắn ta đang nói xằng nói bậy.
Nhưng tôi lại không ngờ đó là một lời tiên tri.
Nếu thật sự phải để tên côn đồ vô học này nhặt xác cho tôi…
Hệ thống an ủi tôi.
[Ký chủ, có lẽ hắn...]
Có lẽ hắn ta có thể đưa tôi đến bệnh viện?
Tôi lắc đầu.
Tôi chỉ ghét.
Ghét bản thân mình vì không nhìn rõ mọi người.
Anh ta và thanh mai từ nhỏ lớn lên với nhau, khi có bạn gái vẫn dây dưa không dứt.
Cùng với tên côn đồ vô học, tính cách khiến người khác chán ghét, thủ đoạn hạ lưu kết nghĩa anh em.
Thậm chí tôi còn từng kỳ vọng vào anh ta.
Đúng là ngu ngốc.
8
Dường như Thời Quyện không nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Hoặc có thể đó là chỉ cần tiếng khóc của cô gái nhỏ đã khiến anh ta bỏ qua tất cả.
Chỉ nghĩ rằng người mà anh ta đụng bị ngã lăn mấy vòng rồi đứng dậy kêu lên vài tiếng.
Vì vậy, anh ta tiếp tục nói: "Anh đến đưa bọn họ đến bệnh viện làm kiểm tra, mọi chi phí liên quan tôi sẽ trả. Sau khi xong việc thì gọi cho tôi."
Yo.
Tôi có nên khen anh ta là một người tốt không?
Mắt tôi trợn tròn lên nhìn anh ta.
Tôi không muốn nghe nữa.
Nghiêng đầu.
Nhắm mắt lại, ngả người ra sau thả lỏng tâm trí.
Tuy tôi đang ở trong trạng thái hồn lìa khỏi xác nhưng tôi vẫn có thể ngủ.
Nhưng mà chỉ có thể ngủ được hơn hai giờ.
Hiệu suất làm việc của Thời Quyện thực sự cao.
Cầm thuốc và đơn thuốc quay trở lại bệnh viện đưa cho bác sĩ: "Còn kịp không?"
Anh ta lo lắng hỏi: "Còn chưa tới mười hai giờ, bây giờ đã chuẩn bị xong mọi thứ, tình trạng của Yến Yến sẽ ổn mà đúng không?"
"Mười hai giờ đêm thì thế nào?"
Bác sĩ liếc anh ta một cái: "Đây không phải là một kỳ thi hay một cuộc đua, tại sao anh phải đi tìm thuốc hấp tấp như vậy?”
"Tôi chỉ bảo anh nhanh lên xem có thể mua thuốc ở đâu, tôi không nói là trong hôm nay phải đi mua. Cô ấy bị bệnh lâu như vậy, chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện nếu chỉ dùng thuốc chậm một ngày sao?"
Giọng điệu của bác sĩ dường như đang nói chuyện với một người mù chữ.
Tôi đứng ở phía sau ngáp.
Trong tích tắc liền tỉnh táo lại.
Cười phá lên.
Haha, tôi chỉ nghe nói những bệnh nhân bị bệnh nặng phải vào phòng chăm sóc đặc biệt mới cần chạy đua với thời gian.
Chứ tôi chưa từng thấy việc đi mua thuốc cũng cần chạy đua với thời gian.
Thời Quyện được nuông chiều từ khi còn nhỏ, cho nên gần như anh ta chưa từng bị mắng.
Sau khi nghe bác sĩ nói, sắc mặt anh ta trở nên âm trầm.
Không được đẹp lắm.
Một lúc sau, anh ta di chuyển bước chân, đi về phía khu vực điều trị nội trú, nhẹ nhàng mở cửa một phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng động lớn.
Cô gái ngồi trên giường bệnh nhìn lên.
Cô ta mặc bộ đồ bệnh viện màu xanh nhạt, mái tóc xoăn nâu, lông mày cong lên khi cười: "A Quyện, cuối cùng anh cũng trở về!"
9
Tôi nhớ rằng đây hình như đây là lần đầu tiên tôi được gặp trực tiếp Yến Yến.
Trước đây tôi đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của cô ta.
Ở giữa một chồng album ảnh khi anh ta còn nhỏ, thậm chí ở trong album điện thoại di động của anh ta với một trái tim màu hồng.
Trong ảnh là một cô gái vẫn còn trẻ.
Mà bây giờ Yến Yến đã trưởng thành hơn rất nhiều, lật xem cuốn tạp chí trong tay, cô ta thản nhiên nói: "Anh có mua được thuốc không?"
"Có."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doi-tuong-cong-luoc/chuong-3.html.]
Thời Quyện nhẹ nhàng trả lời, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Thái độ thờ ơ này khiến Yến Yến có chút không quen, cô ta duỗi ngón tay chọc chọc cánh tay của Thời Quyện: "Sao vậy, sao trông anh mệt mỏi như vậy?"
Thời Quyện vẫn không lên tiếng.
Thay vào đó, anh ta lấy điện thoại ra và bắt đầu xem.
Tôi nghiêng đầu.
Thật kỳ lạ.
Không phải vừa nãy vẫn tràn đầy năng lượng để lái xe sao?
Tại sao bây giờ lại quay về dáng vẻ lạnh lùng rồi.
Trong thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng bệnh viện có phần khó xử.
Mãi cho đến khi Yến Yến lật xong trang cuối cùng của tạp chí, cô ta đặt cuốn tạp trí lên đầu giường, nói: "Em sắp trở thành thuốc dẫn rồi, em không thể làm gì nếu không có những chai, lọ, viên nang này..."
Thời Quyện cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
"Thật sao?" Anh ta cắt ngang lời nói của Yến Yến: "Nhưng anh vừa gặp bác sĩ.”
"Bác sĩ nói rằng tình trạng của em đã tương đối ổn định, khi em đến bệnh viện khám, bệnh của em không hề tái phát.”
"Yến Yến, em biết đúng không? Hôm qua anh có việc rất quan trọng phải làm..."
10
Giọng điệu của Thời Quyện trầm thấp và nghiêm túc khác thường.
Màn đêm xuyên qua kính cửa sổ, ánh đèn sợi đốt trên trần nhà phát ra ánh sáng mờ ảo.
Lúc này, một nửa cơ thể anh ta rơi vào trong bóng tối.
Cả người vô hình mang theo cảm giác áp bức.
Môi Yến Yến giật giật vài lần, ngón tay cuộn tròn kéo mền: "Sao đột nhiên anh lại hung dữ như vậy?"
Cô ta mở miệng, cao giọng nói: "Ồ, không phải chỉ là cầu hôn bạn gái thôi sao! Anh có bạn gái, anh đã quên những kỉ niệm khi còn nhỏ của chúng ta rồi sao?”
"Được rồi, được rồi, được rồi, cho dù anh có tình cảm sâu đậm với cô ấy, nhưng bây giờ đã trôi qua một ngày, cô ấy đã liên lạc lại với anh chưa?"
Đồ thần kinh!
Chính anh ta là người lỡ hẹn chứ không phải tôi.
Tôi đã ngồi đợi anh ta trong biệt thự rất lâu, nhân tiện tôi còn nhận được những ánh mắt thông cảm từ bạn bè.
Nhưng dường như Thời Quyện thật sự choáng váng.
Anh ta cúi đầu xuống và mím môi thành một đường thẳng.
Tay trái nắm chặt điện thoại.
Yến Yến vẫn đang nói nhảm: "Anh thấy đấy, cô ấy không thực sự coi trọng anh.”
"Những người yêu thương anh chắc hẳn đã gọi cho anh từ lâu rồi, còn những người không yêu anh thì sẽ không quan tâm.”
"Có lẽ cô ấy ước gì anh không cầu hôn cô ấy, có lẽ cô ấy đã có người mới tốt hơn, có lẽ cô ấy đã thu dọn đồ đạc và rời đi vào lúc này…”
"A Quyện, anh đừng đắm chìm nữa."
"Đừng nói nữa!"
Thời Quyện đột ngột đứng dậy.
Anh ta thở ra một hơi, lộ ra vẻ mặt bực bội: "Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài ngồi một lát."
Anh ta loạng choạng bước ra ngoài.
Sau khi đứng vững, anh ta bước ra khỏi phòng bệnh với chiếc áo khoác.
Tôi bay đi theo.
Giờ phút này, nhìn Thời Quyện có chút cô đơn.
Dựa vào tường, anh ta nhấc điện thoại lên và làm gì đó.
Tôi tò mò nghiêng người qua.
Tôi phát hiện ra rằng đó là trang WeChat nơi tôi và anh ta trò chuyện lần cuối trước khi cầu hôn.
Tôi hỏi anh ta có lo lắng không.
Anh ta trả lời tôi nhiều lần.
[Tất nhiên là anh lo lắng, em yêu.]
[Nhưng anh lại vui vẻ, phấn khích hơn!] Hey hey (mặt cười .jpg).
[Sau này, chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ cho gia đình nhỏ…]
[Woo woo woo anh yêu em rất nhiều, anh không thể ngủ được.]
Tôi nhìn vào những đoạn tin nhắn đó rồi rơi vào trầm từ.
Tôi tự hỏi, những lời anh ta nói lúc đó liệu có chân thành không?
Những câu này giống như một giấc mơ không thể chạm vào.
Thời Quyện đặt tay vào cuộc trò chuyện.
Gõ một vài từ rồi lại xóa đi gõ lại.
Phải mất một lúc lâu, cuối cùng anh ta cũng gõ được một câu hoàn chỉnh.
[Bé cưng, em tức giận à? Tại sao em không gọi anh (khóc khóc). Hôm qua anh có chút chuyện, chờ anh về anh sẽ xin lỗi em được không?]
Tôi khịt mũi.
Xin lỗi?
Một lời xin lỗi muộn màng không phải là quá hiếm!
Nhưng trước khi tin nhắn có thể được gửi đi, điện thoại liền reo.
Là người bạn tốt Lâm Lâm của tôi đã gọi cho anh ta.