Đối Tượng Công Lược - Chương 6: Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-08-27 01:04:00
Lượt xem: 324
1
Sau vụ việc, tôi và hệ thống đã có một cuộc nói chuyện khác.
Nó hỏi tôi có muốn quay trở lại thế giới ban đầu không.
Tôi không muốn quay về thế giới đó một chút nào.
Mặc dù tôi có cha mẹ nhưng cha tôi là một người nghiện rượu cờ bạc, thường xuyên bạo lực gia đình, còn mẹ tôi là một người nhu nhược đồng ý thỏa hiệp.
Có một lần, cha tôi nợ một ông chủ nào đó một khoản tiền rất lớn.
Bên kia đến cửa đòi nợ với một cái con d.a.o lớn, họ nói nếu không trả sẽ giếc cha tôi.
Đúng lúc đó, mẹ tôi quỳ xuống: "Đừng... Đừng chạm vào chồng tôi, chúng tôi không có tiền, chúng tôi không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mấy người có thể đưa con gái tôi đi."
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, như thể hôm nay tôi mới gặp người này.
Khi bà ấy đến và kéo tôi, tôi đã rụt tay lại.
Nhảy từ tầng bảy xuống.
Tôi không cảm nhận được gì, nhưng có lẽ nó rất đau.
Vì vậy, bây giờ để tôi trở về một lần nữa, tôi thực sự không muốn.
[Cái đó...] Hệ thống dừng lại một lúc, như thể đang tìm kiếm dữ liệu.
Tôi nghiêng đầu: "Cậu có thể thay đổi thân phận của tôi không?"
"Trong thế giới này ngoại trừ Thời Quyện, những người bạn khác tôi đều không thân thiết lắm."
2
Sau khi tôi chờ một lúc để hệ thống nộp đơn xin, cuối cùng cũng có thể cấp cho tôi một thân phận mới.
Tôi có thể ở lại nơi Thường Tuyết từng sống.
Trước đó, tôi từng học báo chí ở một trường đại học.
Vì vậy, lần này nghề nghiệp của tôi là một nhà báo.
Ngày đầu tiên tôi đến tòa soạn làm việc, một nhóm người đứng trước mặt tôi với ly nước.
Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi không có gì để làm, trưởng nhóm đã bước đến chỗ tôi ném vài tờ báo lên bàn: "Mới tới à, không biết tin tức nóng nhất bây giờ là gì sao? Xem kỹ tài liệu, vài ngày nữa cô sẽ rất bận rộn."
Tôi cầm tờ báo lên.
Dòng chữ in đậm trên đó đặc biệt bắt mắt: [Thời Quyện có thể bị kết án tù chung thân.]
[Tập đoàn Thời Thị liên quan đến trốn thuế và kinh doanh rửa tiền nên bị đình chỉ hoạt động.]
[Cha của Thời Quyện đã khiển trách con trai của mình trước truyền thông, nói rằng người thừa kế từ đầu đến cuối là con trai út của ông ta.]
......
Tôi cau mày, lật từng chút một.
Lúc đó tôi mới biết lý do tại sao Triệu Thụy ghét tôi đến vậy. Hắn ta ghét tôi là bởi vì chi nhánh nhỏ mà hắn ta phụ trách tình cờ là một số doanh nghiệp không sạch sẽ dưới trướng Thời Quyện.
Tuy nhiên, chỉ trong nửa năm, hắn ta đã kiếm được gấp mười lần lợi nhuận bình thường.
Nhưng cuối cùng, lại bị tôi phá hủy.
Hắn ta bị đuổi ra ngoài.
Còn tình hình của Yến Yến cũng không tốt.
Trong quá khứ, phần lớn chi phí điều trị của cô ta là nhờ sự hỗ trợ của gia đình.
Bây giờ Thời Quyện phải ở trong tù, gia đình cô ta cũng khó có thể bảo vệ mình.
Tôi nghe nói rằng cuộc phẫu thuật và thuốc men của cô ta đã bị trì hoãn, tình trạng bây giờ của cô ta thực sự nghiêm trọng.
Bây giờ, không chỉ là trên báo chí.
Mà cũng có rất nhiều lời mắng chửi trên mạng.
Không chỉ muốn anh ta phá sản, phải bồi thường tiền, mà còn phải đền mạng:
[Tên cặn bã như anh ta còn sống làm gì, đúng là lãng phí không khí!]
[Giết chếc vị hôn thê của mình còn trốn thuế.]
[Anh ta có bị trừng phạt vì những tội danh này không?]
Tôi lướt Weibo một lúc, bộ não của tôi đang rối tung lên.
Ngay sau đó, trưởng nhóm đi đến và nhìn tôi: "Tài liệu chỉnh xong chưa?"
Tôi ừ mộ tiếng.
Đột nhiên tôi nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Luật sư kiện Thời Quyện là ai?"
"Cô còn thời gian để nghĩ cái này." Nhóm trưởng hiếm khi mỉm cười: "Loại án hình sự này thường chỉ định luật sư, nhưng tôi nghe nói bạn của người chếc kia đã tìm đội luật sư khác mạnh để kiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doi-tuong-cong-luoc/chuong-6-ngoai-truyen.html.]
"Cũng có những người nói rằng anh ta sẽ phải ngồi tù đến hết đời, đoán chừng không tốt lắm. E là có người trừng phạt anh ta trong tù."
Chính là Lâm Lâm.
Tôi cúi đầu xuống không trả lời.
Trưởng nhóm nhìn tôi một cái, đặt ly nước lên bàn, đột nhiên nói: "Vài ngày sau, tờ báo của chúng ta có cơ hội phỏng vấn Thời Quyện.”
"Cô đi với tôi."
3
Vào ngày phỏng vấn, trưởng nhóm đến muộn.
Tôi đi vào trước.
Sau khi đợi một lúc, quản lý trại giam đã đưa Thời Quyện ra.
Nhìn qua lan can, anh ta gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hơi trũng, quầng thâm mắt xuất hiện: "Nhất định [phải phỏng vấn sao?"
Thời Quyện ngồi xuống, giọng điệu mệt mỏi: "Ngay cả quyền này cũng bị tước đoạt?"
"Anh không có quyền."
Giọng điệu của người bên cạnh lạnh lùng.
Tôi lật qua những câu hỏi phỏng vấn do trưởng nhóm chuẩn bị, có một số câu hỏi cô ấy đã viết trước: [Đó có phải là một vụ g.i.ế.c người đã được tính toán trước không?]
[Trước ngày hôm đó anh có cãi nhau với Thường Tuyết không?]
[Mối quan hệ giữa hai người là gì?]
Thời Quyện cúi đầu không nói lời nào.
Dường như từ lâu anh ta đã mệt mỏi với những cuộc phỏng vấn như vậy.
Tôi cũng quyết định im lặng.
Hệ thống đã cho tôi một khuôn mặt khác.
Tôi trở thành một người khác, sắc bén và chuyên nghiệp, và điều quan trọng nhất là Thời Quyện không thể nhận ra tôi.
Vì vậy, tôi chỉ cần đặt cuốn sổ đã chuẩn bị xuống và nói những gì cần nói: "Tôi biết đó không phải là một vụ g.i.ế.c người có chủ ý, Thường Tuyết đang cố gắng cứu một bé gái. Vào ngày cảnh sát bắt anh, gia đình cô gái nhỏ đã đến."
Cảnh sát không thông báo về vụ việc của cô gái.
Sau khi họ rời đi với đứa bé trên tay, trước tiên họ đến bệnh viện để kiểm tra.
Sau đó họ cũng gọi điện cho cảnh sát.
Phía bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng Thời Quyện cũng ngẩng đầu lên.
Anh ta nhìn tôi ngập ngừng, có lẽ nghĩ rằng tôi là một phóng viên có liên quan đến cảnh sát và có rất nhiều thông tin nội bộ.
Tôi nói tiếp: "Cãi nhau? Điều này không đúng, dù sao anh cũng chỉ cho người ta leo cây ra mà không nói một lời rồi đến chỗ Yến Yến."
Thời Quyện siết c.h.ặ.t t.a.y nhìn tôi thật kỹ.
"Một câu hỏi cuối cùng."
Tôi cầm bút lên.
Nhưng câu hỏi cuối cùng, tôi không biết phải nói như thế nào: "Thời Quyện, từ đầu đến cuối tôi không nhìn thấu anh.”
"Có thể cho tôi biết, Thường Tuyết có thật sự yêu anh không.”
"Đêm cầu hôn đó khi cô ấy ở một mình, sau khi tất cả đã mọi người rời đi, cô ấy đợi anh một mình cho đến giây cuối cùng khi thời gian điểm mười hai giờ.”
"Cô ấy có viết gì về cuộc sống giữa hai người và những mơ ước nào cho tương lai trong nhật ký không.”
"Và nhiều, rất nhiều điều nữa, có rất nhiều chuyện mà anh không biết.”
"Thật đáng tiếc khi anh không xứng đáng để biết. Chính anh là người đã g.i.ế.c người yêu anh nhất."
Tôi đã nói những lời này trong suốt buổi phỏng vấn.
Tôi không nghĩ rằng có bất cứ điều gì tốt hơn.
Tôi đóng cuốn sổ lại và muốn rời đi, nhưng nghe thấy một tiếng động.
Thời Quyện nắm chặt lan can, đứng dậy thật mạnh, nhìn tôi chằm chằm.
Hốc mắt anh ta đỏ lên.
Anh ta mở miệng, giọng nói khàn khàn run rẩy: "Tuyết Tuyết, em trở về rồi à? Em đã trở về chưa?"
Tôi mỉm cười và quay lại: "Anh phải đi tù và sống trong sự ăn năn."