Du hành xuyên thời gian, tôi dựa vào kỹ năng bí mật để cứu người đàn ông - 7 + 8
Cập nhật lúc: 2024-10-11 22:30:42
Lượt xem: 16
7
Y học cổ truyền Trung Quốc nói là phương pháp chuất lượng an toàn phải từ thoa đều đặn bên ngoài rồi mới thẩm thấu vào trong từng bước một.
Tất cả các giải pháp nhanh chóng cho vấn đề đều có tác dụng phụ nghiêm trọng.
Chẳng hạn như cây cỏ.
Triển lãm công nghệ làm đẹp y tế này đã thu hút nhiều diễn viên nổi tiếng đến từ nhiều quốc gia như đi tham gia Lễ trao giải Oscar.
Họ là nhóm người coi trọng ngoại hình nhất.
Với phương pháp làm đẹp y tế hiệu quả không cần phải chịu đựng sự can thiệp đau đớn của d.a.o kéo này, ai cũng háo hức thử và không muốn bị tụt lại phía sau.
Người đó cầm trên tay ly rượu vang đỏ có chút vị thuốc bí ẩn uống một cách vui vẻ như bị ma ám mà không có lời giải thích.
Vô tình, Trương Chỉ Nhan cũng chen vào hàng đợi nếm thử rượu vang đỏ đó.
Tôi nhanh tay kéo cô ấy ra khỏi đám đông và hét lên: "Nhan Nhan, em đã quên bài học trước đây ta dạy rồi sao? Em có thể ăn đồ ăn của người lạ không?"
Trương Chỉ Nhan nuốt nướng bọt, thèm thuồng nhìn các mỹ nam, mỹ nữ thi nhau uống rượu vang đỏ quý: "Tổ tông, mọi người uống xong đều trẻ khỏe. Ta sẵn sàng lấy thân mình để cống hiến cho y học."
Thay vì cô ta nên tìm ra thảo dược có thể giải độc, tôi vừa thiếu chút nữa bị Ross ép thử thứ thần dược đó của anh ta, vậy mà cô ấy vẫn còn can đảm khẳng định mình đang đóng góp cho y học.
Đang chờ các tiêu bàn thử nghiệm sản phầm!
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu thiên về một tình huống riêng của họ.
"Một và hai là đáng tin cậy. Còn bốn, năm, sáu, bảy, tám võ học của Đông Phương thất bại!"
"Bà mẹ nó, nó thực sự là trái cấm trong Vườn Địa Đàng. Đã có cái này còn muốn cái gì?"
"Ôn giáo sư, thừa nhận đi, kỹ năng của cô ta không bằng người khác, học thức kém thì thừa nhận đi, không có gì mà cảm thấy hổ thẹn cả."
Ross mỉm cười khi bước qua đám đông về phía tôi.
Lục Thì Dư lại đứng trước mặt tôi.
Lần này tôi đẩy anh ta ra.
"Sư phụ?!" Lục Thì Dư nhẹ nhàng kêu lên, giống như bị thương.
Tôi giả vờ như không nghe thấy.
Ross đưa tay ra: "Bây giờ tôi có thể hiểu thêm về em không? Mỹ nhân phương Đông thần bí."
Tôi hào phóng đáp lại: "Chào ngài Ross. Không cần phải gọi ta là mỹ nhân. Ngài có thể gọi tôi là Ôn Thả".
Hắn đột nhiên cầm lấy tay ta, động tác của ta bỗng dừng lại trong giây lát.
Hắn mỉm cười và nói: "Đây là món quà gặp mặt của tôi dành cho em."
Nói xong anh ta buông tay, để lại chiếc lọ gỗ trong tay tôi.
"Gặp lại sau nhé."
Trước khi đi, anh ta nhìn tôi đầy ẩn ý.
Lục Thì Dư lập tức nhìn chằm chằm hắn.
Bóng dánh Ross còn chưa đi xa, xung quanh ta đã vang lên những âm thanh đấu giá.
“Tôi nguyên ý ra giá một trăm vạn cho nó.”
"500 vạn."
"1000 vạn."
"..."
Mọi người có mặt ở đây, tất cả đều đang tập trung vào chiếc lọ gỗ trên tay tôi.
Đột nhiên, tiếng hét chói tai của một người phụ nữ xuyên thấu tòa nhà triển lãm này, mọi người ngơ ngác quay lại.
Người phụ nữ dũng cảm nếm thử bột đầu tiên đã ngã xuống đất.
Tôi chạy về phía người phụ nữ kiểm tra nhịp tim của cô ấy phát hiện nó giống như của Julia trên máy bay.
Cô ấy cũng bị đầu độc bởi thứ gì đó mà tôi chưa từng nghe đến.
Tôi lập tức rút nắp lọ gỗ trên tay, nhúng ngón út của mình vào một ít để kiểm tra độ tiếp xúc.
Kết cấu mịn như bột ngọc trai.
Tôi ngửi nó dưới mũi lần nữa, và chắc chắn đó chính là mùi xác c.h.ế.t mà tôi đã ngửi thấy trên người Julia khi đi trên máy bay
Vừa định đưa vào miệng nếm thử, cổ tay của tôi đột nhiên bị một lực mạnh mẽ tóm lấy, vẻ mặt lo lắng nói: "Sư phụ, để ta thử."
Tôi lắc đầu và từ chối.
Tôi biết anh ấy có ý tốt và sợ tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, nhưng thân là một bác sĩ, làm sao tôi có thể chữa khỏi mọi loại độc nếu không nếm thử các loại độc dược?
"Lục Dư, với năng lực hiện tại của ngươi, e rằng ngươi không nếm được mùi vị."
Tôi là một người đã sống ở cả thế giới cổ đại và hiện đại. Có một số điều mà chỉ tôi mới biết.
Không ngần ngại thêm nữa, tôi nếm nhẹ.
Vị hơi cay, hơi đắng và có chút… sát trùng.
Trong đầu tôi lóe lên một tên gọi, tim tôi lúc đóđập loạn xạ và tôi lập tức buồn nôn.
8
Lục Dư nhìn thấy cảnh này có chút hốt hoảng: "Sư phụ, sư phụ bị sao vậy?"
Tôi không kịp giải thích với anh ta mà trực tiếp cho ngón tay sâu vào cổ họng ép mình nôn ra.
"ụa——"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/du-hanh-xuyen-thoi-gian-toi-dua-vao-ky-nang-bi-mat-de-cuu-nguoi-dan-ong/7-8.html.]
Tôi nôn đến mức cảm thấy axit trong dạ dày trào ra, rồi tôi lấy lại bình tĩnh.
Cuốn "Bản Thảo Cương Mục" của Lý Thời Trân thời nhà Minh ghi lại: "Khi một người ở đất nước Tianzifang c.h.ế.t đi, họ sẽ dùng mật thấm vào người, trên quan tài khắc rõ năm tháng. Sau một trăm năm phong ấn tức thì thành mật tề, gặp người tổn thương tứ chi, phục một chút lặp tức khỏi hẳn.”
Trên sách theo như lời nói thì “mật người” chính là xác ướp.
“Nó được làm từ xác ướp Ai Cập.”
Những người có mặt tại triển lãm không hiểu được tiếng Trung nên không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Ngược lại, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ như một chảo dầu nóng gặp nước.
"Ôn Thả, Ôn Thả, Ôn Thả. "
“Ôn Thả Tam Liên.”
"Hãy để họ nôn ra."
" Ôn Thả ,tôi vào Baidu và phát hiện ra rằng người châu Âu thực sự có thói quen ăn thịt xác ướp."
"Tôi cứ tưởng người Đông Quốc ăn uống vô địch, nhưng không ngờ đám người đó lại thật sự dám ăn thứ đó. Chẳng trách tuổi thọ trung bình thấp đến vậy, chẳng khác gì đang tự sát."
“Hãy bảo ai đó quay số 999.” Tôi hét lên với những người xung quanh.
Lúc này, mọi người lần lượt ngã xuống, khung cảnh hỗn loạn.
Người bên đầu cuộc gọi trả lời: "Có một cuộc diễu hành trên đường trước Nhà hát Dolby nên xe cấp cứu sẽ không thể đi qua trong một thời gian dài."
Tôi quay lại nhìn xung quanh. Bốn mươi năm mươi người đau đớn ngã xuống đất. Dù xe cấp cứu có đến thì ai sẽ được đưa đi trước?
Tôi xem hướng Lục Thì Dư cùng đông thời liếc nhìn nhau hiểu ý.
"Lục Dư, hãy dùng kim châm, châm vào huyệt Nội Quan từng người để khiến họ nôn ra.”
"Vâng, thưa Thầy."
Trương Chỉ Nhan giơ điện thoại di động lên để phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình.
"Y Thánh đã hành động!"
"Thánh Y Nữ Vương thật mạnh mẽ!"
Trong chốc lát, bốn năm mươi người vừa ngã xuống đất bắt đầu quằn quại và nôn đầy rác rưởi trên mặt đất.
Trương Chỉ Nhan bịt miệng bịt mũi, nôn trớ trước ống kính: “Ta kiên trì không nổi nữa , uyẹ——”
" Uyẹ ——, cố lên Nhan Nhan, hãy để những người phàm tục như chúng ta mở mang kiến thức của tổ tông.
Uyẹ ——"
" Uyẹ ——Tại sao tôi có thể ngửi thấy nó qua màn hình, Uyẹ ——"
“Trả lại đồ ăn khuya mà tôi vừa ăn, Uyẹ ——”
Tôi không biết Lục Thì Dư lấy những chiếc mặt nạ đó từ đâu, nhưng anh ấy đã đội hết chúng lên mặt tôi. Mặc kệ chính mình ngã sang một bên và nôn mửa cho đến khi mặt tái nhợt.
Tôi đi giữa các bệnh nhân mà không cảm thấy chút bẩn thỉu nào, cúi xuống kiểm tra tình trạng của họ nhưng tôi vẫn không mấy lạc quan.
Mặc dù tôi cũng uống một lượng nhỏ bột xác ướp nhưng nó không gây ra vấn đề gì nghiêm trọng sau khi gây nôn kịp thời. Nhưng họ nuốt nó với rượu, giúp tăng tốc độ hấp thụ.
Khuôn mặt của người thử nghiệm đầu tiên bắt đầu mưng mủ.
Lục Thì Dư hỏi tôi: "Sư phụ, người có muốn lấy m.á.u họ không?"
"Đã quá muộn rồi."
Do khi trên máy bay, tôi tin vào đội ngũ y tế với trang thiết bị tiên tiến và thuốc đầy đủ nên nửa giờ sau đội ngũ tiếp việ chạy đến kịp thời xóa bỏ tình huống nguy kịch đó nên tôi mới chọn phương án này.
Nhưng bây giờ còn chưa xác định được thời gian của đội cấp cứu, lại có nhiều người như vậy, cho dù ta và Lục Thì Dư có bốn tay, nhất định vẫn sẽ có người không kịp cứu.
Vậy ai nên được cứu và ai nên chết?
Lúc này tôi nghĩ đến cây Tử Thảo vừa mua không khỏi thở dài.
Trong bóng tối này, đó là định mệnh.
Lục Thì Dư tưởng rằng tôi đang than thở cho tình thế hiện tại nên thấp giọng an ủi tôi: “Sư phụ, ta sẽ cố gắng hết sức để tuân theo mệnh lệnh.”
Tôi mỉm cười cay đắng.
Thứ tôi mua của ông già không phải là Tử Thảo từ Tân Cương như ông ấy nói, mà là Sản Tử Thảo được ghi trong "Sơn Hải Kinh - Tây Sơn", một loại thuốc thần kỳ cổ xưa khó tìm.
Ngoài khả năng nhuộm đế vương sắc, dưỡng da, nó còn có giá trị dược liệu cực cao, có thể lọc m.á.u và giải độc, hiệu quả gấp ngàn lần so với cây Tử Thảo thông thường.
Những cây này có giá trị ít nhất phải hàng ngàn vạn tệ.
Tôi vô cùng khó khăn đẩy cây Sản Tử Thảo vào tay Lực Thì Dư, nhăn mặt nói: "Mỗi người nên ngậm một ít vào miệng."
Nói xong tôi cũng không quay đầu lại cúi xuống mặt đất mà trốn.
Không phải là tôi không nỡ bỏ chút tiền ấy, chỉ là Sản Tử Thảo hiếm quá nên khiến ta đau lòng!
Ngoài ra... tôi quên nhắc Lục Thì Dư và Trương Chỉ Nhan rằng loại thuốc này có tính hàn..
Ngay khi Lục Thì Dư nhét thảo mộc vào miệng người cuối cùng, một âm thanh "bốp" không thể kiểm soát phát ra trong phòng triển lãm.
Mùi hôi thối tràn ngập trong không gian.
Lục Thì Dư mê man hai mắt nhìn về phía ta, sau đó hai mắt khẽ đảo và ngất đi.
Thực xin lỗi người đồ đệ, loại sự tình này cũng lên có người đảm nhiệm.
Chỉ là lỗi của ngươi là ngươi học không giỏi và không tử tế với ta.
Có thể coi đó là một bài học sinh động dành cho ngươi với tư cách là một người thầy.
Cùng lúc đó, phòng phát sóng trực tiếp của Trương Chỉ Nhan cũng rơi vào im lặng, lượng người trực tuyến giảm mạnh.
Tôi nghĩ sẽ không ai muốn vào phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy trong một năm rưỡi nữa.