Đứa Con Bất Hiếu Kia Ta Không Cần Nữa - Chương 6. Buông bỏ
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:47:33
Lượt xem: 11
"Hu!" Lão Vương đánh xe bỗng nhiên ghìm chặt cương ngựa, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Ta hỏi.
"Phu nhân, có người chặn đầu xe." Lão Vương nói.
Ta vén mành lên, một nữ tử xinh đẹp quỳ gối trước xe ngựa, vừa nhìn thấy ta, nước mắt đã trào ra.
"Phu nhân, ta là Yến Nương, ta biết thân phận thấp kém không xứng với thế tử Uy Viễn Hầu phủ, nhưng chúng ta chỉ muốn ở bên nhau!"
Yến Nương chính là nữ tử thanh lâu mà Trịnh Tuyên nhất quyết muốn cưới, giờ đây lại ở giữa đường khóc lóc kể lể, quả là biết chọn nơi.
"Ồ, con ta đã xuống mồ một năm, nếu ngươi thật sự muốn đi theo nó, ta có thể quấy rầy con ta an nghỉ để đưa ngươi cùng xuống đó, ngươi thấy sao?" Ta nói.
"Phu nhân, ta biết người còn giận chúng ta, nhưng ở bên ngoài một năm, thế tử ngày đêm nhớ nhung người, thật sự rất nhớ mẫu thân, mấy ngày trước hắn đã về phủ tìm người, nói người không nhận ra hắn, khổ sở vô cùng." Yến Nương nói với giọng điệu chân thành.
"Người có thể tức giận, có thể trừng phạt hắn, có điều coi như vì chữ hiếu của hắn, đừng không nhận hắn như vậy!"
"Người ngươi nói chính là kẻ lừa đảo kia?" Ta cao giọng hỏi: “Hôm đó là ngày lành một tuổi của tôn nhi ta, ta không báo quan đã là tha cho hắn một mạng, thế nào, các ngươi còn muốn làm càn?"
Ta khinh miệt nhìn ả: "Chỉ là từng có vài lần ân ái cùng nhi tử của ta, nếu là ngủ với ai cũng là nhi tử của ta, vậy thì nhi tử của ta nhiều vô kể."
Nghe ta nói, người qua đường bỗng dưng cười vang.
Lão Vương một lần nữa quất roi thúc ngựa, chuẩn bị vòng qua Yến Nương để tiếp tục đi. Trịnh Tuyên mặt mày tái nhợt bước ra, đỡ Yến Nương dậy.
"Mẫu, sao người nhất quyết phải làm nhục Yến Nương như vậy? Nàng ấy tuy từng lưu lạc thanh lâu, nhưng cũng là thân bất do kỷ, cũng từng là một cô nương trong sạch." Hắn đỡ ả, động tác dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dua-con-bat-hieu-kia-ta-khong-can-nua/chuong-6-buong-bo.html.]
"Với lại, Yến Nương đã mang thai cốt nhục của con, đây là cốt nhục của Uy Viễn Hầu phủ, là tôn tử của người!"
Thì ra hắn có con rồi nên mới có tự tin đó đúng không?
Khi hắn và nhi tức thành thân, ta đã từng nói qua mong sớm được bế tôn tử, đừng nói là bây giờ đã có Cẩn Nhi, cho dù không có Cẩn Nhi, không phải ai sinh ra cũng có tư cách trở thành con nối dõi của Uy Viễn Hầu phủ.
Mà ta ngay cả nhi tử còn không nhận, sẽ đi nhận một đứa trẻ không phải do ta sinh ra à?
"Ta thấy các ngươi quyết tâm muốn ăn vạ Uy Viễn Hầu phủ!" Ta giả bộ tức giận: "Người đâu, áp giải bọn họ đi báo quan! Đưa đến Đại Lý Tự!"
Thị vệ đi theo sau xe ngựa áp giải Trịnh Tuyên và Yến Nương, lấy khăn bố nhét vào miệng hai người, sau đó trực tiếp đi về hướng nha môn Đại Lý Tự!
Có người thích náo nhiệt cũng đi theo xem.
Buông mành xe, nhi tức ôm Cẩn Nhi, hốc mắt đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc.
Cẩn Nhi tuổi nhỏ, tuy nhiên dường như có thể cảm nhận được bầu không khí không ổn, ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẫu thân, không mè nheo, không ồn ào.
Ta đột nhiên hỏi con dâu: "Con có oán ta không?"
Nhi tức lắc đầu: "Con biết khi đưa ra quyết định như vậy, người đau lòng nhất là mẫu thân.”
Nàng ôm Cẩn Nhi, cánh tay siết chặt: "Cho dù là lúc rời đi, hay là lúc trở về, hắn vẫn không hề nhắc đến Cẩn Nhi lấy một lần. Vừa rồi hắn rõ ràng đã nhìn thấy Cẩn Nhi, thế mà lại không có bất kỳ phản ứng gì.”
"Mẫu thân, con thật sự hết hy vọng rồi."
Nàng cười, trên mặt toàn là vẻ thanh thản: "Hơn nữa người nói đúng, phu quân của con đã chết, Cẩn Nhi cũng không thể có một phụ thân như vậy."
Ba người chúng ta ra cửa, chỉ có Cẩn Nhi vui vẻ chơi đùa.