Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỨA TRẺ MẮC CHỨNG ĐÒI HỎI QUÁ ĐỘ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-20 18:55:51
Lượt xem: 470

3

 

Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời, tiếng chuông cửa vang lên, tới cửa là mấy người thân của thai phụ.

 

Họ đặt giấy chứng nhận chẩn đoán của bệnh viện lên bàn: “Thật ra yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản. Vợ và con tôi vẫn đang ở bệnh viện cấp cứu. Sự việc này là do các người gây ra thì đương nhiên các người phải chịu trách nhiệm. Các người phải chi trả toàn bộ tiền thuốc men.”  

 

Người sai vốn là Trương Bối Bối, đi ngược chiều còn cản trở chữa trị, dù thế nào đi nữa, nó cũng phải chịu mọi trách nhiệm. Vì vậy, việc gia đình bên kia đề nghị thanh toán đầy đủ chi phí y tế là điều hợp tình hợp lý.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

 

Trương Bối Bối che lại  gương mặt sưng đỏ, khóc sướt mướt mà nói: “Đều tại ông đánh tôi! Ông nhìn coi mặt đã sưng lên, ông mới là người phải bồi thường tiền thuốc men!”

 

Nghe được lời này, chị dâu tôi âu yếm vuốt ve mặt cháu gái, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Đúng vậy, gương mặt con bé nhà tôi bị đánh đến sưng lên, chúng tôi không đòi tiền là may lắm rồi, mấy người sao có mặt mũi mà bắt chúng tôi bồi thường?

 

Anh tôi cũng tiếp lời: “Bối Bối vốn là “đứa bé đòi hỏi quá độ”, mấy người nhường con bé một chút thì có sao đâu? Tôi còn chưa nói mấy người thiếu chút nữa làm chậm trễ Bối Bối thi đại học nữa kìa!”

 

Tôi nhìn sắc mặt xanh mét của mấy người thân thai phụ và một nhà anh trai vô cớ gây sự, trong lòng cười nở hoa, bọn họ thật cho rằng mình có “đứa bé đòi hỏi quá độ” thì hơn người sao?

 

Quả nhiên, chồng của thai phụ lấy ra video mà hắn xin được từ người chứng kiến ở hiện trường. Trong video, Trương Bối Bối nổi điên ngăn lại xe cứu thương, không cho phép rời đi, thậm chí còn ép xe cứu thương chở mình về lấy phiếu dự thi.

 

Video này lại một lần nữa kích thích Trương Bối Bối, nó xông lên phía trước muốn giật lấy điện thoại: “Tại sao ông còn quay phim lại?”

 

Đối phương đứng dậy, tức giận nhìn nó, điều này làm nó nhớ lại cảnh tượng mình bị đánh, nó lùi bước, chạy tới trong lòng mẹ tôi khóc lớn.

 

Nhìn thấy bằng chứng vững như núi, anh tôi và chị dâu liếc nhìn nhau. Giây tiếp theo, anh ta đem chuyện này chuyển hướng đến tôi: “Tĩnh Tĩnh, chiếc xe này là của em, tiền này cùng nên là em bồi thường?”

 

“Em không phải người lái xe, dựa vào cái gì muốn em bồi thường?”

 

“Nếu không phải em phát hiện Bối Bối không đem theo phiếu dự thi, rồi đoạt lấy tay lái của anh, thì làm sao có thể tông vào xe đang đi ngược chiều?” Lý Lị Địch cũng hợp sức vu khống tôi.

 

“Đúng vậy, cô, đều tại cô, thiếu chút nữa làm trễ giờ thi của conn.” Hai mẹ con con bọn họ kẻ xướng người hoạ, từng câu từng chữ đều là chỉ trích tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dua-tre-mac-chung-doi-hoi-qua-do-azyv/chuong-3.html.]

 

Mẹ tôi cũng mở miệng nói: “Tĩnh Tĩnh, phạm sai lầm, thì phải chịu trách nhiệm, không thể bởi vì Bối Bối là trẻ vị thành niên, thì muốn con bé gánh tội thay con!”

 

Móng tay tôi ghim thật sâu vào lòng bàn tay, tôi biết mẹ tôi yêu thương cháu nội, nhưng không nghĩ tới, bà sẽ vì Trương Bối Bối mà không tiếc bôi nhọ tôi.

 

Cả nhà thống nhất đổi trắng thay đen, làm người nhà của sản phụ cũng cho rằng tôi là người cầm lái.

 

Chồng thai phụ cầm đơn thuốc, từng bước ép sát tôi, mở miệng ngậm miệng đều là bắt tôi bồi thường, mà đầu sỏ gây tội thật sự lại thờ ơ lạnh nhạt một bên.

 

Mẹ tôi thậm chí còn ra vẻ chính nghĩa mà nói: “Tĩnh Tĩnh, đưa tiền cho người ta đi, đừng làm lớn chuyện khó coi.”

 

Anh tôi và chị dâu còn ngươi một lời ta một câu: “Em sao lại dám làm mà không dám nhận?”

 

“Người ta còn nằm bệnh viện. Em không bồi thường tiền cho người ta, làm sao người ta an tâm dưỡng bệnh?”

 

Không phải tôi sai, tại sao tôì phải ra tiền? Vì thế tôi nói: “Vậy không bằng báo cảnh sát đi. Trách nhiệm của ai thì người đó ra tiền!”

 

Nhắc đến báo cảnh sát, Trương Khải luống cuống, lập tức ra hiệu với mẹ tôi.

 

Bọn họ lập tức vây lấy tôi, mẹ tôi nói nhỏ với tôi: “Tĩnh Tĩnh, con nhận chuyện này thì có sao đâu? Bối Bối còn phải thi đại học, con lại có tiền hơn anh con. Loại chuyện này có thể giải quyết riêng.”

 

Trương Bối Bối cũng lẩm bẩm: “Nếu không phải cô không chuẩn bị phiếu dự thi, thì làm sao có những việc phát sinh sau đó!”

 

Bọn họ mỗi một câu đều là bắt tôi nhận tội thay cho  “đứa bé mắc chứng đòi hỏi quá độ” của bọn họ.

 

Tiếng chỉ trích, tiếng đòi tiền không dứt bên tai. Tôi bình tĩnh lấy điện thoại di động ra và đưa đoạn phim giám sát cho gia đình thai phụ.

 

Những gì đang chiếu trên màn hình là hình ảnh “đứa bé đòi hỏi quá độ” đang cầm lái một cách dữ tợn. 

 

Loading...