Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70 - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-13 20:43:22
Lượt xem: 184
Chẳng lẽ đồn đãi mấy ngày hôm trước là sự thật?
Tiểu Đào Hoa đã từng có một đêm không về là lén lút gặp cùng người đàn ông khác?
Tất cả mọi người nhìn vào Thẩm Thiên Bách cao lớn soái khí, lại nghĩ đến Triệu Đào Hoa giống như một con gà béo. Quả thật không thể tin được loại khả năng này ……
Hơn nữa cái thên Nhị Trụ kia muốn gì cũng không có, chẳng lẽ đầu của tiểu Đào Hoa bị lừa đá?
Thấy nam nhân này còn dám lật ngược phải trái đen trắng, Triệu Chính Nam què chân đi lên phía trước lập tức lại là một quyền, chỉ đánh hai quyền hắn quả thật không đã ghiền, hắn vừa định lại bổ thêm một quyền, đột nhiên cánh tay lại bị người từ phía sau túm chặt.
Hắn híp lại cặp mắt phượng hẹp dài của mình quay đầu nhìn lại, đến khi nhìn rõ người đến là ai, sắc mặt hắn lập tức nhu hòa xuống dưới : “Em gái, em tới làm gì? Nhanh trở về đi!”
Triệu Điềm Điềm hay bây giờ chính là Triệu Đào Hoa cố tình xem nhẹ rất nhiều ánh mắt nóng bỏng của người xung quanh, cô thẳng thắn eo thon, lộ ra một nụ cười nhạt vừa phúc hậu lại vừa vô hại : “Anh hai, anh cùng loại người này nói chuyện quả thật là phí miệng lưỡi, đi, chúng ta về nhà.”
Cô lớn lên nhỏ xinh, chẳng sợ lưng và thắt lưng đĩnh thẳng tắp như thế nào đi chăng nữa thì đứng giữa đám người cao to kia cô vẫn như cũ có vẻ giống như một đứa trẻ chưa lớn lên đủ, cho nên mọi người mới có thói quen gọi cô là “Tiểu Đào Hoa”.
Lúc này cô cho rằng hành vi cử chỉ của mình rất ưu nhã, nhưng trong mắt người khác, khuôn mặt bụ bẫm trẻ con kia của cô lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tròng mắt ngập nước trong vắt thấy đáy, nhìn thế nào cũng đều hết sức đáng yêu.
Ngay cả chán ghét cô cả đời Thẩm Thiên Bách đều không khỏi nhìn cô hai mắt đến choáng váng, may mắn lúc này trong đầu hắn ta bỗng nhiên hiện lên sắc mặt đáng ghê tởm của Triệu Đào Hoa đời trước hắn mới có thể tìm về một ít lý trí.
Vì không cho chính mình lại hãm sâu trong đó, Thẩm Thiên Bách cố ý thanh thanh giọng nói, che lại vết thương trên mặt, nói : “Đào Hoa, nhân lúc mọi người đều ở chỗ này, cô có phải nên giải thích một chút hai chúng ta vì sao lại chia tay không? Tránh cho tôi bị mọi người hiểu lầm là kẻ phụ lòng.”
Vốn dĩ toàn bộ lực chú ý của Triệu Đào Hoa đều ở trên người Triệu Chính Nam, nhưng nam chính trong sách một hai phải nhảy ra tới muốn mất mặt xấu hổ, cô đành phải nâng hai mắt lên chia cho đối phương một chút chú ý.
Vị nam chính trước mắt cô này cho cô ấn tượng đầu tiên chính là có chút quen mắt, quan mắt này không phải đến từ ký ức của nguyên thân.
Đến nỗi vì cái gì cô sẽ có loại cảm giác này…… Bởi vì diện mạo của đối phương quá mức giống với dạng người cô không thích nói chuyện, vì vậy cô liền không có hứng thú nghiên cứu.
Đối diện với bộ dáng ra vẻ đạo mạo của đối phương, Triệu Đào Hoa cười lạnh một tiếng, “Tôi vì cái gì muốn giải thích? Chẳng lẽ chính anh không có miệng sao? Còn có, anh thật sự là kẻ phụ lòng a, cái này cũng không phải là cái gì hiểu lầm.”
Đương kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, tên nam nhân này quả thực là cực phẩm trong nhóm tra nam, mà việc cô thích nhất chính là :Ngược tra!
“Thẩm Thiên Bách, thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, anh làm cái gì trong lòng anh không có số sao?”
Lời này rõ ràng có ẩn ý a?
Nháy mắt, trong lòng toàn bộ người ở đây đều nổ tung, ai cũng dựng lỗ tai lên muốn biết chân tướng đến tột cùng là gì?
Thẩm Thiên Bách trăm triệu không nghĩ tới Triệu Đào Hoa sẽ nói như vậy, hắn ta chột dạ, tránh né mà đưa mắt sang một bên, cắn chặt răng nói : “Tôi không biết cô đang nói cái gì? Rõ ràng cô làm ra loại việc thực xin lỗi tôi.”
Đời trước nữ nhân độc ác này đã tra tấn hắn hơn nửa đời, thế cho nên bản thân hắn chính là u buồn mà chết. Thật vất vả hắn mới có thể trọng sinh trở về, hắn sẽ không tiếp tục sợ cô ta!
Suy nghĩ như vậy trong lòng, Thẩm Thiên Bách liền ưỡn ngực, một lần nữa nhìn thẳng vào Triệu Đào Hoa, giống như thể hiện bản thân sẽ không lại lùi bước.
Triệu Đào Hoa đem hành động nhỏ của hắn xem ở trong mắt, với hành động đó của hắn cô chỉ cảm thấy buồn cười, nam chính là một người trọng sinh, là con trai của Thiên Đạo, nhưng hắn lại sợ hãi nguyên thân đến như vậy sao?
Thật là thú vị.
Đúng lúc này, em gái họ của nguyên than là Triệu Miêu Miêu cùng em trai họ Triệu Hướng Tiến đuổi theo đến đây đi về phía bọn họ.
Triệu Miêu Miêu dừng lại trước mặt hai người Triệu Đào Hoa, đầu tiên cô ta trộm liếc mắt ngắm Thẩm Thiên Bạch đang bị thương một cái, ngay sau đó liền nhìn về phía Triệu Đào Hoa, giọng nói nhẹ nhàng : “Chị, chị không sao chứ? Tối hôm qua chị mới vừa bị thương xong, bây giờ cổ chị có thể chịu nổi sao?”
Phần quan tâm này của cô ta với Triệu Đào Hoa làm cho mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Đào Hoa, lúc này bọn họ mới phát hiện cần cổ Triệu Đào Hoa được buộc một cái khắn màu hồng.
Xem ra thím béo nói đúng không sai, tiểu Đào Hoa xác thật đã từng thắt cổ tự sát.
Đối mặt với ánh mắt bát quái của mọi người, cùng nữ chủ trong quyển sách này đang làm bộ làm tịch, Triệu Đào Hoa chỉ cười nhạt không thèm để ý đến. Bỗng nhiên, cô nâng lên tay nhỏ trắng nõn vung nắm đ.ấ.m về phía Thẩm Thiên Bách, làm cho nam nhân này sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau một bước, khuôn mặt hắn lại tái nhợt hơn mấy phần, giọng nói còn hơi hơi run : “Cô làm gì? Chẵng lẽ cô còn muốn đánh người?”
Một nam nhân cao 1 m 8 đứng trước một cô gái nhỏ cao 1 m 5 mấy lại có thể khốn đốn đến như vậy, nhìn như thế nào cũng cảm thấy cảnh này rất buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dua-vao-rut-tham-nam-thang-o-thap-nien-70/chuong-2.html.]
Khi mà mọi người cho rằng Triệu Đào Hoa thật muốn đánh người, cô lại cực kỳ tự nhiên quải nắm tay cong một cái thu về, thong thả lấy tay che lại môi, sau đó liền lười biếng ngáp một cái.
Theo động tác của cô, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thiên Bách lấy mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng đỏ bừng lên…
Hắn rốt cuộc nhịn không được thẹn quá thành giận nói: “Chúng ta đã giải trừ hôn ước, cô cùng người nhà cô có thể đừng quấn lấy tôi nữa hay không? Nếu người họ Triệu cô còn dám tìm phiền toái, cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Chu Minh Lan cùng Triệu Chính Nam bị giọng điệu kiêu ngạo đó của Thẳm Thiên Bách làm cho trợn tròn hai mắt, hai người hận không thể đi lên cho thằng nhãi này hai quyền. May mắn có Triệu Đào Hoa ngăn lại làm cho bọn họ không xúc động làm ra hành động gì.
Đối với nam chủ con đẻ của trời này thì đánh nhau với hắn sẽ không giải quyết được vấn đề gì, không khéo trái lại người bị thương lại là bọn họ.
Phương pháp xử lý vấn đề có rất nhiều loại, Triệu Đào Hoa lựa chọn lấy đức thu phục người, “Nếu không phải anh thích lắc lư trước mặt anh hai của tôi thì căn bản sẽ không bị anh ấy đánh. Tôi khuyên anh, về sau cách người nhà chúng tôi xa một chút. Nếu có gặp trên đường thì tốt nhất cũng nên vòng đường khác mà đi, như vậy chúng tôi sẽ không tìm thấy anh gây phiền toái.”
“……”
“……”
Bá đạo như vậy sao, trong lòng người dân Đông Sơn đang đứng ở sân đập lúa này đều ồ lên.
Ai cũng nghĩ thầm, về sau tốt nhất không nên trêu chọc vào bông hoa bá vương nhà họ Triệu này….
Thẩm Thiên Bách bị Triệu Đào Hoa dỗi đến mức trong lòng cứng lại, sau đó hắn lại nghĩ đến những ủy khuất bản thân phải nhận ở đời trước, nhất thời lửa giận công tâm, tâm trí hoàn toàn bị kích cho táo báo.
“Triệu Đào Hoa, vốn dĩ tôi còn nghĩ chừa lại chút mặt mũi cho cô, nhưng cô lại không muốn, vậy thì hôm nay trước mặt mọi người ở đây chúng ta đem trắng đen nói cho rõ ràng đi!”
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thiên Bách vì tức giận mà trở lên vặn vẹo, Triệu Đào Hoa chớp nhẹ một chút mắt đẹp, cô chỉ cảm thấy nam chủ trọng sinh này không quá được a.
Không hề có tính khiêu chiến.
“Nói rõ ràng liền nói rõ ràng, anh kêu kêu quát quát cái gì? Thế đạo này không phải tiếng ai to hơn thì người đó liền có lý a.”
Đối mặt với bộ dáng già đời của Triệu Đào Hoa, Thẩm Thiên Bách hận đến ngứa răng lại không thể làm gì. Hắn hít sâu một cái muốn để cho bản thân bình tĩnh một chút, trong đầu đang hỗn độn của hắn cũng khôi phục lại một chút tỉnh táo, hắn mở miệng nói : “Việc cô lén lút cùng Nhị Trụ, nói ra đi tôi đều thấy mất mặt thay cho cô a. Thẩm Thiên Bách tôi cũng không phải kẻ cô có thể tùy tiện lừa gạt, coi tiền như rác.”
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Lời này vừa nói ra, chọc cho mọi người đều mơ hồ rồi.
Hiện tại là năm 1975, ở niên đại này tư tưởng của mọi người vẫn chưa được cởi mở giống như đời sau, hiện tại người trong cuộc nói như vậy, vậy thì việc kia hẳn là sự thật đi, không thoát được.
Trong lòng ai cũng nghĩ đến sự việc mấy ngày hôm trước tiểu Đào Hoa chạy ra ngoài một đêm không về, ánh mắt mọi người liền thay đổi.
Chẳng lẽ con nhóc này thật sự coi trọng Nhị Trụ, còn ngủ cùng người ta một đêm?
“Đánh rắm! Thẩm Thiên Bách, mày đừng ngậm m.á.u phun người!” Thằng nhãi này vu hãm em gái hắn ngay trước mặt hắn, Triệu Chính Năm đen mặt, dãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc của em gái. Nhưng Triệu Đào Hoa lại gắt gao ấn cánh tay của hắn xuống không cho hắn hành động.
“Tôi cùng Nhị Trụ thanh thanh bạch bạch, anh thay lòng đổi dạ muốn từ hôn còn chưa tính, vậy mà còn muốn hắt bát nước bẩn này lên người tôi?”
Vì không làm cho nam chủ trọng sinh hoài nghi, Triệu Đào Hoa bày ra bộ dáng ngày thường của nguyên thân, một tay cô chống nạnh, ưỡn n.g.ự.c cao cao, thoạt nhìn giống như một quả ớt cay nhỏ sặc người.
Hiện giờ hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng, tình thế này làm cho các thôn dân ở đây đều bị ngốc luôn rồi.
Như vậy đến tột cùng là ai ở bên ngoài có người??
Thẩm Thiên Bách vốn đã chột dạ, hắn không tự giác nhìn về phía Triệu Miêu Miêu, mà Triệu Miêu Miêu cũng đang lặng lẽ ngắm hắn, ánh mắt hai người này không hẹn mà gặp rồi lại nhanh chóng dời đi.
Áp xuống sóng gió gợn lên ở đáy lòng, Thẩm Thiên Bách cảm thấy may mắn khi mình trọng sinh trở về đúng thời điểm trước khi kết hôn, như vậy tất cả bi kịch cuộc đời hắn còn chưa bắt đầu. Bây giờ đây, hắn cần phải muốn toàn lực ném xuống khối cao bôi trên da chó Triệu Đào Hoa này, nỗ lực theo đuổi chân ái, đem Miêu Miêu cưới về nhà.
“Đào Hoa, làm người phải có lương tâm, nhiều năm như vậy tôi đối với cô còn tính không tồi, cô cũng không thể oan uổng tôi như vậy! Sự việc của cô cùng Nhị Trụ mọi người ở đây đều nhìn ở trong mắt, cô có chứng cứ gì chứng minh tôi xuất quỹ?”
Lời lẽ của nam nhân này nói ra rất chính đáng, nếu Triệu Đào Hoa cô không biết được chân tướng có lẽ cũng bị hắn lừa. Cô không kiên nhẫn khẽ nhíu mày, cũng lười tiếp tục gằng co với đối phương.
Cô hơi hơi gật đầu, tầm mắt dừng trên giày nhựa màu xanh bộ đội trên chân đối phương, sau đó nhẹ nhàng vương ra ngón tay xanh mướt của mình, chỉ lên mặt giày nói : “Chứng cứ ngay ở trên chân anh, ngay lúc này anh có dám cởi giày ra không?”
Giọng nói mềm mại mang theo một chút lạnh lẽo của Triệu Đào Hoa làm cho Thẩm Thiên Bách không tự giác được mà lui về phía sau một bước. Đáy mắt hắn hiện lên một chút hoảng loạng nhỏ : “Vì sao tôi phải cởi giày? Tôi không cởi, cô không cần không biết tốt xấu!”