DUẪN NGỌC - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-10-20 13:50:23
Lượt xem: 281
07
Thực ra hoàng cung Lưu thị, đã nhiều năm không được tu sửa, sơn tường trang trí đã sớm ảm đạm.
Ngay cả quần áo mà cung nữ thái giám mặc, cũng không bằng nô bộc ở Phủ Thái sư, nhưng bầu không khí trong cung lại rất tốt, có lẽ là do Lưu Duẫn Ngọc không câu nệ tiểu tiết, ta sống ở đây rất vui vẻ, thường xuyên chơi đùa cùng các cung nữ trong cung.
Ta dùng lọ thuốc Ngưng Lộ có thể sinh tử bì nhục của Lưu Duẫn Ngọc, chỉ cần một giọt, nhỏ vào nước để rửa mặt là có hiệu quả thần kỳ, những vết sẹo lồi lõm trên mặt ta đã có chút biến chuyển.
Ta nghe lời Lưu Duẫn Ngọc, từ ngày hôm sau, liền đeo mặt nạ.
Trong cung có cung nữ hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, kỳ thực ta đã sớm không quen đuoch hầu hạ như vậy, nhưng nàng ấy nói, nàng ấy rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, chi bằng giúp ta chải đầu.
Cung nữ khéo tay, búi tóc cho ta, lại cài thêm đồ trang sức tinh xảo đơn giản, khi cử động, liền như chuông bạc hoa xuân nở rộ. Mặt nạ ta đeo là do Lưu Duẫn Ngọc vẽ, tươi tắn mà tao nhã.
Trong và ngoài cung dần dần truyền tai nhau, tuy Chiêu nghi dung mạo xấu xí, nhưng Hoàng đế sẽ vẽ mặt nạ che đi khuyết điểm cho nàng, dù sao cũng coi như là một mỹ nhân.
Nàng ấy rất vui vẻ: "Nương nương dáng người thướt tha, ăn mặc như vậy thật xinh đẹp. Bệ hạ cuối cùng cũng có người bầu bạn, nô tỳ thật sự rất vui mừng."
Thực ra không chỉ nàng ấy vui vẻ.
Ta nhìn mình trong gương, chiếc mặt nạ dày cộp, khiến người ta không thể dò xét được chút biểu cảm nào trên mặt ta.
Chỉ có mình ta biết.
Ta đang mỉm cười, ta luôn cảm thấy, cuộc sống đang dần tốt đẹp hơn.
08
Khoảng thời gian này ta đều luyện tập cưỡi ngựa trong cung, bởi vì Lưu Duẫn Ngọc nói hắn không biết cưỡi ngựa, muốn ta dạy hắn.
Ta nghĩ, dù sao cũng phải luyện tập cho tốt, rồi mới làm sư phụ người ta được.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của ta vốn đã không tệ, hai ngày nay luyện tập ở trường đua ngựa cũng coi như là tiến bộ hơn.
Trên con đường dài trong cung, hoa hạnh nở đầy tường, nở rộ rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/duan-ngoc/chuong-5.html.]
Nữ tử mặc cung trang phi ngựa, phía sau có thị vệ hộ tống đi theo, giống như một bức tranh xuân ngày tĩnh lặng, đột nhiên trở nên sống động. Vạn vật tĩnh lặng đều từ trong tranh cuộn đột nhiên chuyển động màu sắc.
Bức tường đỏ son, mái ngói đen tuyền, những cánh hoa trắng rơi lả tả.
Nàng có mái tóc đen nhánh, trâm bạc lay động trong gió. Con ngựa nàng cưỡi là ngựa tốt, bờm trắng tinh khiết. Chiếc mặt nạ nàng đeo đặc biệt khác thường, không phải thợ thủ công bình thường nào cũng có thể làm ra.
Hình ảnh như vậy, thanh nhã sống động, kinh diễm động lòng người.
Cuối con đường trong cung, vốn có một nhóm người vội vã đi ngang qua, hình như là đang vội vàng vào cung làm việc, người thanh niên áo trắng dẫn đầu lại trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, dễ dàng bị thu hút ánh nhìn.
Mưa hoa hạnh, nữ tử phi ngựa, nhân sinh gói gọn phong lưu vào tầm mắt.
Cách con đường dài trong cung, ta lại trong nháy mắt đã nhận ra người thanh niên áo trắng, giống như vầng trăng sáng.
Là Tam công tử của Phủ Thái sư.
Trong cả kinh thành ngoài hắn ra, không ai dám mặc áo trắng nữa. Một là sợ bắt chước Đông Thi mà chỉ chuốc lấy trò cười, hai là sợ đắc tội với Phủ Thái sư.
Ngựa trắng phi nhanh, khoảng cách không ngắn giữa ta và Tam công tử trong nháy mắt chỉ còn cách nhau vài trượng.
Hắn cứ đứng trên con đường ta nhất định phải đi qua, không hề có ý định tránh né.
Ta vòng ngựa không kịp, chỉ có thể trong khoảnh khắc cuối cùng, ghìm cương dừng lại. Gió bụi do vó ngựa tung lên cách hắn chỉ trong gang tấc, hất tung những sợi tóc mai trên trán hắn.
Thuộc hạ bên cạnh Tam công tử lúc này mới kịp phản ứng, quát lớn: "Đường trong cung cấm phi ngựa, suýt nữa đã làm Tam công tử bị thương!"
Ta nắm chặt dây cương, từ trên lưng ngựa cúi đầu xuống, chỉ thấy Tam công tử nhìn ta, ánh mắt có chút thất thần.
Ngựa kinh hãi xông vào giấc mộng, nữ lang xinh đẹp hớp hồn người.
Một lúc lâu sau hắn mới khẽ lên tiếng, giọng nói dịu dàng như lần đầu gặp gỡ, dịu dàng như trước khi nhìn thấy dung mạo của ta, chỉ đơn giản là một câu: "Ta không biết, thì ra nàng cưỡi ngựa giỏi như vậy."