Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đừng Đi Lên Cầu Thang Trong Nhà - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-05-25 18:08:04
Lượt xem: 1,005

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở hành lang.

Cô nghe thấy âm thanh ở ngõ quẹo trước mặt.

Nhưng không có không có bóng chiếu ai ở đó cả.

Cổ họng cônhư bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn đến phát đau.

Tiếng bước chân nối tiếp nhau vang lên, như thể có nhiều người đang vội vã bước đi.

Có tiếng thì thầm vang lên trong tai cô.

Có vẻ như có rất nhiều người đang nói chuyện.

Nhưng rõ ràng là không có ai xung quanh cô cả.

"Khương Đào."

"Khương Đào."

Có ai đó liên tục gọi tên cô.

Một giọng nói nhẹ nhàng, đó là thanh âm hoàn toàn xa lạ.

Tôi cắn chặt răng.

[Nếu em nghe thấy ai đó gọi tên mình ở hành lang, đừng trả lời, cũng đừng quay đầu nhìn lại]

Giọng nói đó phát ra từ phía sau cô.

Nhưng cô biết rất rõ, gia đình cô sống ở cuối hành lang.

Nói cách khác, say lưng cô là một bức tường.

Không đời nào có người ở đó.

Cô bất chấp chạy về phía trước.

Hành lang trở nên dài như vậy từ khi nào vậy?

Đáng lẽ ra chỉ dùng một phút đồng hồ là tới cầu thang, nhưng bây giờ cô đã đi khoảng mười phút rồi mà vẫn chưa tới.

Cô tăng tốc bước về phía trước, trán đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Bỗng lúc này, cô nghe thấy một tiếng "cạch".

Cánh cửa bênh cạnh cô mở ra.

Trên cửa treo số nhà 1407.

Người sống ở 1407 là một người đàn ông trung niên.

Từ nhỏ, cô đã nhớ ông ta sống ở đây rồi.

Có lần bố nhân lúc anh trai không có ở nhà đã đánh cô rất dã man, cô bỏ trốn ra ngoài.

Lúc đó, cô theo bản năng xin người hàng xóm giúp đỡ, điên cuồng đập cửa 1407, cầu xin ông ta cứu cô, mở cửa cho cô vào.

Ông ta đúng là đã mở cửa,

Nhưng ông ta không cho cô vào,

Thay vào đó, ông ta đứng sau cánh cửa mỉm cười nhìn cô bị bố kéo đi.

Cho đến khi ông ta qua đời vào năm ngoái.

Cơn ác mộng này mới hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ cô.

Tim cô đập rất nhanh.

Lý trí mách bảo rằng, cô cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng chân cô trở nên vô cùng cứng ngắc.

Bên trong cánh cửa phòng 1407 tối đen như mực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dung-di-len-cau-thang-trong-nha/chuong-5.html.]

Tối tăm, giống như một hố đen.

Một bàn tay khô và nhợt nhạt vươn ra từ trong bóng tối và đặt lên khe cửa.

Bàn tay nổi đầy những đốm nâu.

Cô biết rất rõ bàn tay này.

Nhưng người đàn ông này rõ ràng đã c.h.ế.t vào năm ngoái.

Ông ta c.h.ế.t vì ngộ độc khí gas.

Lúc đưa t.h.i t.h.ể của người đàn ông ra ngoài, cô đã thấy.

Đời này cô sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt tái mét và đôi mắt lồi của ông ta.

Khương Đào, chạy mau!

Trong lòng cô liều mạng la hét.

Nhưng chân cô giống như bị đóng băng vậy.

Nỗi sợ hãi khiến cô không thể cử động.

Trong bóng tối, một khuôn mặt từ từ ló ra.

Cô không khống chế được mà run rẩy.

Khuôn mặt kia tái nhợt xanh lét, đôi mắt lồi ra rõ là của một người đã chết.

Người đàn ông nhếch môi mỉm cười với cô.

Cũng giống như buổi chiều hôm đó, ông ta mở cửa mỉm cười nhìn cô bị bố kéo đi.

Tiếng hét nghẹn ứ lại trong cổ họng.

Người đàn ông phát ra một âm thanh khàn khàn quỷ dị,

"Hiện tại, mày còn muốn vào sao?"

Cô liều mạng lắc đầu.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng.

"Khương Đào, con tiện nhân này!"

Giọng nói khàn khàn của “bố” vang lên từ phía sau cô.

Tim cô chợt thắt lại.

Quy định đó nói rằng họ tạm thời không thể ra ngoài.

Nhưng bây giờ họ lại có thể ra ngoài.

"Khương Đào, con rất không nghe lời, bố sẽ trừng phạt con."

Có một sự hưng phấn kỳ dị trong giọng nói “bố”.

"Bây giờ, con có thể vào rồi."

Người đàn ông đứng sau cánh cửa nở một nụ cười khoa trương cứng ngắc với cô.

Dường như mọi chuyện quay trở lại buổi chiều hôm đó khi cô mười ba tuổi.

Nỗi sợ bị lôi đi bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

Nước mắt cô vô thức rơi xuống.

Lúc này cô nghe thấy giọng nói của anh trai.

"Khương Đào, đi tới phía trước đi."

Giọng nói như tia sáng xuyên qua bóng tối.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Cô cảm thấy có thể cử động lại được đôi chân của mình.

Loading...