Đừng mở cửa - Chương 7+8
Cập nhật lúc: 2024-08-04 20:25:12
Lượt xem: 227
7.
Tôi nhắm chặt mắt , cả người co rúm lại trong chăn.
“ cốc cốc, cốc cốc”
Tiếng gõ cửa bên ngoài không ngừng vang lên khiến tôi lại một phen sợ hãi. .
“ Xin chào ! Chúng tôi là cảnh sát” Ngoài cửa truyền tới âm thanh vang dội của một người đàn ông.
“Cảnh sát?” Tôi lặng người…
Chồng tôi cười nhạt.
“Tôi đến từ Sở Cảnh sát Vụ Sơn, tôi nhận được một cuộc gọi thông báo rằng có điều gì đó bất thường đã xảy ra tại khách sạn, xin hỏi ngài là người báo cảnh sát sao?” - Người ngoài cửa hỏi.
Tôi nhỏ tiếng hỏi chồng “Anh báo cảnh sát sao?”
“Không” Anh ấy lắc đầu “Là em báo cảnh sát sao?”
“ Đương nhiên không rồi, điện thoại em còn không có tín hiệu!”
“Cảnh sát đến khi không có ai báo cả, họ chắc chắn là giả mạo ! “
Tôi đã đợi rất lâu để cảnh sát đến cứu chúng tôi. Lúc này thật sự có cảnh sát tới , tôi làm sao có thể bỏ lỡ được cơ hội như vậy!!!
Tôi sốt ruột bật dậy , thậm chí còn không thèm xỏ dép chạy chân trần ra đứng ở khe cửa xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.
Vừa chạy được hai bước chồng tôi liền kéo tôi đứng lại, một tay ôm chặt lấy eo tôi, một tay còn lại bịt miệng ngăn tôi phát ra âm thanh.
“Xin hỏi là ngài báo cảnh sát sao?” Người ngoài cửa cất giọng hỏi.
“Không có” Chồng tôi to tiếng đáp lại.
“Thì ra là vậy, xin lỗi đã làm phiền” Người đàn ông đáp lại chồng tôi
Sau đó tiếng bước chân cũng xa dần, tôi nghẹn ngào đến mức không thở được, cố sức vung cánh tay của chồng tôi ra.
“ Anh làm cái gì vậy hả?” Tôi bực tức quát lên.
“Tại sao lại nói là không báo cảnh sát?”
“ Vốn dĩ là không có cảnh sát nào ở đây!”
“Nhưng chỉ có cảnh sát mới có thể cứu chúng ta”
“ Họ là giả mạo , sao em lại cả tin như thế?”
“Ít nhất hãy nhìn qua khe cửa đã chứ ! Lỡ như đó thực sự là cảnh sát thì sao? Anh chưa nhìn qua nhìn mà đã đuổi họ đi rồi”
“ Em hãy suy nghĩ kĩ càng đi, làm sao có thể có cảnh sát ở đây . Ở nơi hoang dã này, trong cái khách sạn ma quái này, có một thứ gì đó không ngừng gõ cửa. Đột nhiên lại có ai đó tự xưng là cảnh sát, em thực sự tin sao? Em nói thật dễ dàng, nhìn qua khe cửa, làm sao có thể biết được thứ đó sẽ không làm gì em?”
“Ít nhất cũng xem xét thật hay giả rồi hãy phán đoán tiếp!”
“ Vậy thì anh hỏi em, lỡ như nhìn thấy thứ gì mặc đồ cảnh sát thì sao? Em sẽ làm gì , không lẽ là lập tức mở cửa à?”
“ Nếu là cảnh sát thật thì mở cửa!”
“Lẽ nào anh muốn c.h.ế.t ở nơi ma quỷ này” Tôi kích động hét lên.
“Em điên rồi”
Anh ta đột nhiên hét lên, và tát vào mặt tột một tiếng “bép”.
“Aaaaa” Tôi hét lên, bị anh ấy tát mà ngã xuống sàn khiến má tôi vô cùng đau rát.
Nước mắt tôi tuôn trào, mọi thứ trước mặt bị nước mắt làm mờ đi , tôi rên rỉ trong đau đớn.
Anh ta nắm chặt tay, không ngừng hít thở sâu.
“Anh thực sự xin lỗi, anh chỉ muốn em bình tĩnh lại” Anh ấy nói sau một hồi lâu im lặng.
Tôi không thể kiềm chế được nữa mà ngày càng khóc lớn hơn
Ngày hôm nay thực sự khiến tôi phát điên, buổi sáng còn ở nhà ăn ngon miệng bàn bạc về bữa buffet hải sải tối nay … nhưng đến bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này!
Không biết có phải do nước mắt của tôi đã làm kích động đến anh ta hay không, anh ấy đã quỳ xuống, ôm lấy tôi và không ngừng nói “ Anh xin lỗi” .
Tôi gần như khóc đến gục ngã, không thể nói nên lời. Mệt mỏi, đói khát, sợ hãi, tuyệt vọng… những cảm xúc tiêu cực ấy đã xâm chiếm tinh thần tôi , lấy đi toàn bộ sức lực của tôi.
Tôi dựa vào người chồng, trong vô thức ôm chặt lấy anh ấy . Anh ấy bế tôi lên giường và đắp chăn cho tôi. Dần dần tinh thần tôi ổn định lại và không khóc nữa.
Tôi biết rằng anh ấy cũng chỉ vì yêu tôi mà thôi. Trên đời này anh ấy là người yêu tôi nhất.
“ Điềm Điềm anh sẽ bảo vệ tốt cho em” Anh ấy nói
“Nhưng phải hứa với anh sẽ bình tĩnh hơn khi có chuyện xảy ra và đừng mở cửa , điều này khiến anh rất lo lắng và tức giận.”
“ Em muốn ngay lập tức thoát ra khỏi đây, em thực sự không thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa”
Anh ta nhặt lên tờ nội quy và chỉ vào dòng chữ trên đấy và nói: “Hãy tin vào những gì bạn nhìn thấy hơn là tin vào những gì bạn nghe xin đừng mở cửa.”
“Điều này viết rõ rành rành như thế, chúng ta phải tin những gì nó nói.”
“Em biết, nhưng lỡ như…”
“Không có lỡ như” anh ấy ngắt lời
“Họ gõ cửa nhiều lần như vậy cũng đâu vào được ? Chúng ta cũng không xảy ra chuyện gì , chỉ cần kiên trì đến sáng không mở cửa là sẽ được về nhà rồi. Lẽ nào em không muốn về nhà à?”
“ Đương nhiên là em muốn !”
“ Bây giờ đã gần 3 giờ , 6 giờ là trời sáng rồi, em chỉ cần kiên trì 3 tiếng nữa thôi ”
"En có thể kiên trì."
“Vậy thì em đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa .” Anh xoa xoa thái dương với vẻ mặt mệt mỏi, “Đi ngủ đi, anh không chịu được nữa ”
“Em cam đoan em sẽ không bốc đồng.” Tôi nói: “Vậy anh có thể hứa với em một điều được không? Hãy bật đèn lên, em muốn bật đèn đi ngủ, nếu không tôi sẽ không chịu được.”
"Được "
Anh kéo dây đèn và căn phòng sáng lên.
" Điềm Điềm , anh sẽ luôn bảo vệ em. Nếu có nguy hiểm, cho dù tính mạng của anh bị đe dọa, anh cũng sẽ bảo vệ em." Anh nằm bên cạnh và nắm tay tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy, tầm nhìn của tôi mờ đi vì nước mắt.
Quá khứ lại hiện về trong tâm trí tôi.
Mùa đông năm đó, người nhà của một bệnh nhân đến bệnh viện gây rối. Anh ta dùng d.a.o đ.â.m người ở cổng ngay trước mặt tôi khiến tôi sợ hãi. Chồng tôi (lúc đó vẫn là bạn trai của tôi) tình cờ đến đón tôi đi ăn tối, anh ấy lao tới chặn trước mặt tôi và dùng tay không giật lấy con d.a.o của tên xã hội đen, hậu quả là cổ tay anh ấy bị đứt, chảy máu. Động mạch gần như bị tổn thương. Anh ta cũng bị đ.â.m vào lưng.
Tôi gần như bị mù vì khóc.
Kể từ giây phút đó, tôi đã quyết định rằng người đó sẽ là anh trong cuộc đời này.
8.
“ Bịch bịch bịch bịch” Một loạt tiếng động đột nhiên vang lên ngoài hành lang cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Đó là tiếng ai đó đang chạy nhanh.
Tôi theo phản xạ ngồi dậy.
“ Không sao , không sao, chúng ta không mở cửa là được”Chồng tôi vỗ nhẹ bàn tay tôi.
“ Rầm rầm rầm “
“ Chồng ! Chồng ơi” Tiếng người phụ nữ hét lên ngoài cửa.
Ngay lập tức chồng tôi ngồi bật dậy và trợn tròn mắt.
“ Có chuyện gì vậy?” Tôi nắm lấy tay anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dung-mo-cua/chuong-78.html.]
Dứa béo phô mai
“ Đó là giọng nói của em mà”
“ Cái gì?”
“ Chồng ! Chồng ơi !” Giọng nói ngoài cửa lại cất tiếng gọi.
Tôi bịt chặt miệng , cố gắng kiềm chế tiếng hét đang sắp phát ra, m.á.u trong người như đang chảy ngược.
Đây chính là giọng nói của tôi !
Gần đây tôi đang ghi âm lại các buổi luyện tập bài phát biểu của mình để nghe lại nên tôi nhạy cảm hơn với giọng nói của chính mình.
Nó giống hệt giọng nói của tôi .
“ Anh ơi , chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi sợ hãi lắp bắp nói.
“ Chồng ơi , anh có trong đó không?”
“ Chồng ơi, mau mở cửa cứu em với !”
Người phụ nữ ngoài cửa khàn giọng vừa hét lên vừa khóc .
Chồng tôi mặt cắt không còn một giọt máu, cơ mặt khẽ run rẩy . Tôi nắm chặt cánh tay anh, sợ hãi bấu móng tay cắm vào da thịt anh.
“ Không, không sao đâu…” Tôi lắp bắp nói, cố gắng trấn an anh ấy và chính mình, “ Hãy tin vào những gì ta thấy hơn là ta nghe . Nó…nó sẽ biến mất ngay thôi. ”
“ Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh ấy quay sang nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
“ Em … em không biết”
“ Em là ai ?” Ánh mắt anh ấy lộ ra vẻ sợ hãi.
“ Em…” Tôi cứng họng không thể trả lời .
Tôi còn có thể là ai !
“ Anh à, em nghe thấy tiếng của anh rồi ” Thứ đó ngoài cửa hét to hơn
“ Em nghe thấy tiếng của anh !”
“ Mau mở cửa !”
“ Tại sao anh không mở cửa cho em?”
“ Em sợ lắm, cứu em với chồng ơi !”
“ Mau đưa em về nhà đi”
“ Đào Đào đang đợi chúng ta về nhà”
Đầu tôi vang lên một tiếng “ bùm”
Đào Đào là tên con mèo của chúng tôi.
Tại sao thứ đó biết được ?
“ Chồng ơi”
“ Mau mở cửa cho em”
“ Anh không cần em nữa à?”
“ Anh từng nói là sẽ luôn bảo vệ em mà ..”
m thanh than khóc ngày một lớn, kèm theo đó là tiếng người ra sức gõ cửa, cào cửa, đập cửa. Trong màn đêm giữa vùng núi này, nó làm người ta cực kì sợ hãi.
“ Em đã mở cửa chưa?” Chồng tôi hỏi và nghi ngờ nhìn tôi .
“ Cái gì ?”
“ Anh hỏi em đã mở cửa chưa?”
“ Chưa”
“ Em có chắc là chưa mở cửa?”
“ Chắc chắn”
“ Đừng nói dối nữa. Em đã mở cửa và đi ra ngoài hay chưa ?”
“ Anh nói với vẩn gì vậy ? Chúng ta luôn ở cạnh nhau, em có thể ra ngoài khi nào?”
“ Em làm gì trong lúc anh đi tắm ?”
“ Em trải ga giường và giũ chăn , sau đó tìm thấy tờ giấy kia . Rồi có tiếng gõ cửa , em lại nhìn qua khe cửa một lúc và anh đi ra.”
“ Em đã làm gì khi anh đang ngủ ?”
“ Em xem điện thoại”
“ Không có mạng, em xem gì trên điện thoại ?”
“ Em xem lại ảnh hồi sáng.”
“ Thật không ?”
“ Trần Thần, ý anh là gì ?” Tôi tức giận, huyết áp trong người như tăng lên “ Anh nghi ngờ em ư ?”
“ Anh nghĩ em không còn là em nữa.” Chồng tôi lạnh lùng nói.
“ Cái gì ??”
“ Cô không phải Điềm Điềm vợ tôi !” Anh ấy nhìn chằm chằm tôi.
“ Anh điên rồi !”
Tôi lại gần anh ấy nhưng anh ấy lùi lại vài bước và muốn tránh xa tôi.
“ Vợ tôi đã vô tình mở cửa và đi ra ngoài, còn cô ?” Anh ấy hung dữ chỉ thẳng vào tôi “ cô giả làm cô ấy và đi vào phòng này ! Cô là ai ?”
“ Anh điên rồi ! Anh điên rồi..”
Anh ấy cười lạnh “ Cô thừa nhận rồi à, tôi từ lâu đã nhận ra cô có điều bất thường. Tại sao cô cứ đòi mở cửa, đòi bật đèn ? Cô cố ý đánh lạc hướng tôi và điều khiển tôi. Cô muốn cái gì ?”
“ Đồ ngốc !” Tôi tức giận đến mất trí.
“ Vợ tôi đang ở ngoài hành lang” Anh ấy lớn tiếng và chỉ vào cửa “ Cô ấy đang gõ cửa và đợi tôi cứu cô ấy”
Anh ấy nói xong và lao về phía cửa.
Tôi lao tới và tóm lấy eo anh ấy , ra sức ngăn cản anh ấy.
“ Chồng à !” Tôi hét toáng lên “ Anh đừng như thế ! Anh còn không nhận ra em nữa sao ? Nhìn em đi, em là Điềm Điềm của anh! Anh đang bối rối điều gì vậy?"
Anh ấy đứng yên lại, hơi thở trở nên gấp gáp .
"Anh quên những gì được viết trong nội quy à?" Tôi kêu lên, " Tin vào những gì mình thấy . Anh không nhận ra em nữa sao? Anh không nhận ra Điềm Điềm của anh sao?"
Lúc này ngoài cửa thứ đó cũng hét lên:
“ Chồng ơi đừng tin lời cô ta nói ! Em là Điềm Điềm ! Mở cửa nhìn em đi ! Anh nhìn em đi rồi biết ! Nhìn em đi!”
Hai giọng nói liên tục phát ra không thể phân biệt được. Ngay cả tôi cũng không thể nghe được mình và thứ đó đã nói những gì.
Tiếng mưa, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng đập cửa, tiếng khóa cửa rung lắc…. thế giới trở thành một mớ hỗn độn ồn ào.
Đầu tôi như muốn nổ tung và tôi quên mất mình đang ở đâu, tôi chỉ biết mình phải dùng hết sức giữ chặt không cho anh ấy mở cửa.
Không biết qua bao lâu, tiếng ồn ào dần dần lắng xuống.
Cổ họng tôi trở nên khàn đặc và khô khốc vì la hét , cơn đau khiến tôi nói trở nên khó khăn. Thứ ngoài cửa không còn la hét hay đập cửa nữa.
Xung quanh đã yên tĩnh trở lại
Cơn mưa trong đêm vẫn như một bản hòa tấu vô tình