Dùng “Trà Xanh” Trị Lại “Trà Xanh” - P8
Cập nhật lúc: 2024-11-01 22:27:29
Lượt xem: 1,754
19
Tục ngữ nói, người yêu cũ tốt nhất nên giống như đã chết.
Tôi nói được làm được, sau hôm đó không tìm Tống Du nữa.
Ngoại trừ việc nhắc anh ta đến nhà tôi dọn đồ đi.
Nhưng rõ ràng anh ta không phải vậy.
Sau một tuần im lặng, không biết anh ta bị làm sao mà bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi. Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc nhắn tin nhầm, "tình cờ gặp" lúc tan sở.
Và bây giờ, ngay cả khi đến quán cà phê mua một ly cà phê cũng có thể gặp Tống Du.
Cố tình hay là tình cờ, tôi lười tìm hiểu.
Bước đến quầy gọi món, tôi vừa định mở miệng, anh ta đã nhanh hơn một bước:
"Xin chào, cho hai ly Caramel Macchiato, thêm đá..."
Thân quen, dịu dàng.
Cứ như thể giữa chúng tôi không có bất kỳ rạn nứt nào, anh ta vẫn như trước đây, gọi món thay tôi, biết rõ mọi sở thích của tôi.
Nhưng hiện tại, có người còn nhanh hơn.
"Caramel Macchiato, nóng, cảm ơn."
Tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp, mùi hương trà trắng thoang thoảng bên chóp mũi cho biết người đến là ai.
Giản Mộ Phong mỉm cười, như thể đang trách móc: "Chị, chị đang trong kỳ kinh nguyệt, sao có thể uống đồ lạnh được?"
Sắc mặt Tống Du đột nhiên trở nên khó coi.
Anh ta mím chặt môi, cố gắng rời mắt đi.
Bảy năm, tôi hiểu anh ta như lòng bàn tay.
Anh ta đang buồn.
Tôi không để ý, cùng Giản Mộ Phong bước ra khỏi quán cà phê.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp một "người bạn cũ" khác.
An Ngôn nhăn mặt, chạy đến bên Tống Du: "Anh Tống, sao anh lại biến mất trong chớp mắt vậy, bỏ em lại một mình..."
Cô ta liếc nhìn tôi: "Chị Giang?"
"Sao chị lại nhanh như vậy đã..." Cô ta cố tình dừng lại một chút, rồi giả vờ nhíu mày: "Chị có biết mấy ngày nay anh Tống vì chị mà hồn không ở trên mây, đến cơm cũng chẳng buồn ăn không?
"Chị Giang, sao chị có thể như vậy chứ, em thì sẽ không bao giờ."
Quả nhiên là lời thoại kinh điển.
Giản Mộ Phong "à" một tiếng, giả vờ gật đầu: "Ừ, anh hiểu em. Vì anh cũng là trà xanh."
Sắc mặt An Ngôn lập tức biến thành màu xanh mét.
Giản Mộ Phong lập tức diễn xuất tại chỗ, khoác tay tôi làm nũng: "Chị, chị không phải nói muốn đưa em đi gặp bác trai, bác gái sao? Có người suốt ngày nói bận, em thì không giống anh ta đâu."
Trước đây, vào sinh nhật tôi, bố mẹ tôi vừa hay đến thăm.
Tống Du đã đồng ý sẽ đi cùng tôi, nhưng cuối cùng lại thất hẹn vào phút chót.
Nói là đột nhiên có việc quan trọng, anh ta đã đặt nhà hàng cho tôi, để tôi tự ăn tối với bố mẹ.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Dù sao cũng đã gặp nhiều lần rồi, cũng chẳng kém gì một lần gặp mặt.
"Thi Vũ, em đã nhanh như vậy muốn..."
Tống Du nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Tôi cong môi cười: "Lần trước anh đi quá vội, quên giới thiệu với anh rồi. Giản Mộ Phong, bạn trai của em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dung-tra-xanh-tri-lai-tra-xanh/p8.html.]
Cạch một tiếng, túi giấy trên tay Tống Du rơi xuống đất.
Cà phê đổ lênh láng khắp nơi.
Ánh mắt anh ta d.a.o động, đuôi mắt dần đỏ ửng.
Cuối cùng, không nói gì, vội vàng xoay người rời đi, bước quá nhanh khiến An Ngôn suýt chút nữa không đuổi kịp.
Sau đó nghĩ lại, trong ánh mắt anh ta nhìn tôi rõ ràng có thứ gì đó sắp bùng nổ.
Có lẽ cuối cùng anh ta cũng tin rằng tôi thực sự muốn chia tay với anh ta.
Anh ta sợ thực sự mất tôi.
Vì vậy mới làm ra những chuyện đó.
20
Mùa đông vẫn chưa qua, trời tối rất sớm.
Công việc ngày thứ Tư nhiều hơn một chút, khi tan ca thì bầu trời đã tối sầm.
Tôi không nhận ra có gì đó không ổn.
Cho đến khi Tống Du kéo tôi vào xe trên đường tôi về nhà.
Trước mắt tôi tối sầm lại, khi kịp phản ứng thì tôi đã bị anh ta đè xuống ghế.
Cả người Tống Du phủ lên tôi, dù tầm nhìn mờ ảo, tôi vẫn có thể nhận ra trạng thái bất ổn của anh ta -
Anh ta thở hổn hển, mắt đỏ hoe như sắp nhỏ máu, ánh mắt khóa chặt tôi, như muốn nuốt chửng tôi.
Nhưng trên người lại toát ra một nỗi bất lực và đau buồn sâu sắc:
"Giang Thi Vũ. Đừng bỏ rơi anh..."
Tôi bình tĩnh đáp: "Tống Du, tình cảm sâu đậm và hối hận đến muộn là thứ vô dụng nhất trên đời.
"Buông tha cho em đi, bảy năm cũng không phải là một trở ngại không thể vượt qua."
Giọng anh ta lập tức run rẩy: "Anh không thể vượt qua! Giang Thi Vũ, nếu em muốn nghe giải thích, vậy anh có thể nói một vạn lần, anh không thích An Ngôn, cũng tuyệt đối sẽ không có quan hệ gì với cô ta!
Em không vui, vậy thì đánh anh mắng anh, như trước đây, anh không nên nói em vô lý, là anh sai. Chúng ta bắt đầu lại, được không?"
Tôi im lặng một lát, cuối cùng vẫn kiên quyết nói ra câu trả lời mà anh ta không muốn nghe: "Không được."
Tôi không thể hiểu nổi, làm sao một tấm gương vỡ có thể lành lặn lại được.
Vết nứt sẽ mãi mãi ở đó, không bao giờ biến mất.
Chỉ là tự lừa dối bản thân.
Tôi đẩy anh ta ra, đưa tay mở cửa xe.
Tống Du bùng nổ vào lúc này.
Anh ta giữ chặt tôi, hôn tôi mạnh bạo, khiến tôi không thể thoát ra được.
"Là vì Giản Mộ Phong sao?
"Em nghĩ cậu ta là thứ tốt đẹp gì, anh và cậu ta là đối thủ cạnh tranh, không chỉ một lần đối đầu trên thương trường, cậu ta thủ đoạn cao tay, cướp mất của anh không ít dự án.
"Bây giờ cậu ta lại tiếp cận em một cách có chủ đích như vậy, em nói xem, cậu ta là thật lòng thích em, hay chỉ là muốn cướp đồ của anh?"
Tôi giãy ra, không chút do dự muốn tát anh ta một cái, nhưng bị anh ta chặn lại.Anh ta tiếp tục nói: "Thi Vũ, người như cậu ta sao có thể sánh được với bảy năm của chúng ta?
"Em muốn đưa Giản Mộ Phong đi gặp bố mẹ em, nhưng họ vẫn luôn rất thích anh, anh không muốn nói thêm gì đâu...
"Vì vậy, hãy chia tay với cậu ta, chúng ta quay lại như trước, được không?"
Anh ta cúi xuống, lại muốn hôn tôi, quần áo của tôi bị anh ta kéo sắp rách toạc.
Ngay lúc này, "rầm" một tiếng, cửa xe bị người ta kéo mạnh ra.