DƯỚI GẦM GIƯỜNG - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-10-01 16:02:34
Lượt xem: 135
(22)
Tôi muốn chạy trốn, nhảy từ bệ cửa sổ trở lại phòng ngủ của mình.
Tôi thấy Lưu Chí mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc anh ta đẩy cửa bước vào.
Nụ cười trên mặt anh ta vừa quen vừa lạ, mang theo vẻ tàn nhẫn như đang nhìn con mồi.
"Viên Viên, anh chưa bao giờ nói với em, căn hộ bên cạnh này chính là căn hộ cưới của anh và Oánh Oánh năm xưa."
Lưu Chí cố chấp chọn căn nhà này, tự ý sửa sang, rồi vội vàng dọn về sống chung với tôi.
Tất cả đều là một âm mưu.
Khi tôi quay người bỏ chạy, tôi nghe thấy một tiếng xé gió sau lưng.
Cánh tay tôi bị nắm chặt, dù có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
Dù tôi có hét lên, ồn ào đến đâu, xung quanh cũng không có ai đi qua.
Pháo hoa bùng nổ ở góc khu chung cư, tiếng nổ vang lên.
Màu sắc rực rỡ thắp sáng cả bầu trời.
Tôi chợt nhớ ra, hôm nay khu chung cư có tổ chức hoạt động, mời tất cả cư dân tham gia.
Ngẩng đầu lên, các tòa nhà tối om và yên tĩnh, chỉ có vài hộ bật đèn.
"Ngay từ đầu, anh đã chờ đợi ngày hôm nay."
Vì vậy, anh ta đã cố tình giảm tần suất xịt nước hoa, để tôi ngửi thấy mùi dưới gầm giường.
Anh ta khóa cửa phòng làm việc, khiến tôi nghi ngờ anh ta.
Và cả dì Trần nữa...
Ngay từ đầu, dì Trần đã dùng đủ mọi cách để đuổi tôi đi.
Đều là muốn cứu tôi.
Chính dì Trần đã cho tôi thấy con búp bê mà Lưu Chí đặt trong phòng làm việc.
Nhưng tôi lại nghĩ rằng dì Trần độc ác, muốn hãm hại tôi.
Giờ đây, để thực hiện kế hoạch của mình, Lưu Chí đã cố tình vu oan và đuổi dì Trần đi.
Lưu Chí kéo tôi vào trong.
"Viên Viên, em sắp có thể chuộc tội rồi."
(23)
Tôi bị ném mạnh xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà mình từng yêu sâu đậm, từng muốn lấy làm chồng.
Anh ta mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời, nhìn xuống tôi từ trên cao, giống như một con quỷ từ địa ngục bò lên.
"Lưu Chí, anh tỉnh táo lại đi. Làm gì có chuyện luân hồi chuyển sinh..."
Lời tôi còn chưa nói hết đã bị anh ta tát một cái vào mặt.
"Mỗi câu em nói ra đều khiến anh thấy ghê tởm."
Cơn đau rát lan ra khắp má, môi tôi như bị xé toạc.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Lưu Chí nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/duoi-gam-giuong/chuong-4.html.]
Hung dữ và điên cuồng, không còn chút lý trí nào.
Đó là ánh mắt của một kẻ sát nhân.
(24)
Anh ta trói chặt tôi, ném vào giữa phòng khách.
Bên cạnh mình, tôi thấy Lý Oánh Oánh.
Lý Oánh Oánh được đặt yên lặng trên một tấm nệm trắng.
Cô ấy đã được lấy ra khỏi bình thủy tinh, mắt cũng đã nhắm lại, toàn thân trắng bệch nằm bên cạnh .
Sau đó, Lưu Chí bắt đầu thắp nến, từng cây một.
"Nến sáng, nghi lễ bắt đầu."
"Nến tắt, nghi lễ kết thúc."
Dần dần, xung quanh tôi toàn là nến, ánh nến vàng vọt chiếu lên mặt anh ta, mờ ảo.
"Trong bộ lạc nguyên thủy đó, có rất nhiều người sống lại mang theo ký ức kiếp trước."
"Những người này được gọi là người chuyển sinh, họ sẽ nhớ địa chỉ nhà của mình ở kiếp trước, nguyên nhân cái chế...t, thậm chí cả người yêu của mình."
"Bộ lạc sẽ cử hành nghi lễ chuyển sinh sau khi tộc nhân qua đời, dùng m.á.u người sống để đánh thức linh hồn người chế...t."
Lưu Chí thắp hết nến trong tay, cúi xuống ngồi xổm trước mặt tôi.
"Anh cần m.á.u của em."
Nói xong câu đó, anh ta bước qua nến, từng bước đi về phía phòng bên.
Từ đó, anh ta lấy ra một chiếc cưa máy khổng lồ.
"Bắt đầu từ cánh tay, hay từ chân đây?"
"Hay là từ mặt nhỉ."
Lưu Chí cầm cưa máy, từng chút một tiến lại gần tôi.
"Thực ra anh chưa bao giờ nói với em, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này của em, anh đều thấy ghê tởm. Bởi vì lần đầu tiên anh nhìn thấy nó là ở bệnh viện nơi Oánh Oánh qua đời."
(25)
Trước khi Lý Oánh Oánh chế...t trên bàn mổ của tôi, tôi luôn là sinh viên y khoa tài năng của bệnh viện.
Mười bảy tuổi thi đậu đại học, hai mươi bảy tuổi lấy bằng tiến sĩ y khoa.
Vừa tốt nghiệp, tôi đã được bệnh viện Phụ sản tỉnh tuyển dụng.
Mỗi ca phẫu thuật của tôi đều rất suôn sẻ, phản hồi từ gia đình và bệnh nhân cũng rất tốt.
Nhưng ngày hôm đó với Lý Oánh Oánh, tôi thực sự không biết tại sao m.á.u lại không thể cầm được.
Lượng m.á.u chảy ra từ Lý Oánh Oánh ngày hôm đó, căn bản không bằng lượng m.á.u truyền vào.
Cứ như thể động mạch đã mở van, có thứ gì đó đang hút lấy sinh mạng của cô ấy.
Sau đó tôi đã suy nghĩ rất lâu, liên tục tua lại từng chi tiết trong ngày hôm đó trong đầu.
Cuối cùng tôi đã hiểu - chính là Lý Oánh Oánh, cô ấy vốn dĩ không muốn sống.
"Lưu Chí, có lẽ Lý Oánh Oánh, không hề muốn sống lại. Năm đó, cô ấy đang tìm cách chế...t đấy."