Đường Điềm - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-21 15:51:18
Lượt xem: 1,287
Trong lúc Ôn Nhã nhai kẹo cao su, cô ta tiện tay lấy nước hoa trong túi ra xịt lên tóc.
Trình Sơn cầm điếu thuốc trên tay phì phò trước mặt giáo viên chủ nhiệm nhưng không ai để ý đến hắn.
Cô gái béo Hứa Lị đang nhai hạt dưa trong miệng với vẻ mặt vui tươi.
"Không biết tên ngốc Đường Đường kia có tới hay không. Nếu nó không tới, chúng ta sẽ mất đi rất nhiều niềm vui."
Ôn Nhã đặt nước hoa xuống, trợn mắt.
"Vậy thì nó học trường nào, chúng ta chặn trước cổng trường đó."
Trình Sơn ném tàn thuốc xuống đất khiến một chuỗi tia lửa văng ra.
“Đúng rồi, lần trước chơi không vui lắm, lần sau phải chuẩn bị một con lươn to và dày mới được.”
Lúc này tôi đẩy cửa bước vào.
Chủ nhiệm lớp đang chống tay lên hông. Khi quay lại và nhìn thấy tôi, lông mày của cô ta ngay lập tức nhíu lại.
"chỉ vì bố mẹ em gây sự, thành tích năm ngoái của tôi đã bị trừ sạch, em còn có can đảm tới lớp sao?"
Tôi phớt lờ cô ta, nhưng cô ta vẫn tiếp tục lải nhải.
"Nếu đã bị bệnh tâm thần thì đừng đến trường nữa. Không phải cá tôm thối nào cũng làm nên tiền đồ đâu."
"Một con sâu làm rầu nồi canh, cái loại học sinh thất bại như cậu đúng là đáng chết."
Ôn Nhã nhìn tôi khiêu khích, cố tình kéo dài giọng.
"Một chút điểm thành tích thì có là gì đâu cô, để em bảo bố rm thăng chức cho cô nhé."
Cô giáo chủ nhiệm lập tức đổi sắc mặt, mất hết cốt cách mà nịnh nọt.
"Được, được, vậy làm phiền giám đốc trường rồi."
Tôi cười khẩy. "Ồ, hóa ra là một con ch.ó săn."
Tôn nghiêm của giáo viên chủ nhiệm trước mặt bao học sinh trong tích tắc vỡ nát, cô ta không tránh khỏi tức giận.
"Em đang nói cái rắm gì đấy!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cô ta kích động bước tới trước mặt tôi vài bước, nhưng khi thấy tôi không hề lùi, lại đột nhiên dừng lại.
"Ồ, tôi quên mất, ông bố tội nghiệp điên khùng của em đang quỳ trước cổng trường để moi tiền, trông giống như một con ch.ó ăn xin vậy!"
Tôi đưa tay lên sát tai, nhẹ nhàng nói: “Các bạn cùng lớp nghe này, chó đang sủa đấy.”
Co chủ nhiệm vô cùng tức giận. “Xem tao có xé miệng mày ra không.”
Nói xong, cô ta vội vàng lao tới, nhưng trước khi bàn tay của cô ả chạm vào tôi thì đã bị tôi giữ lại
Tôi ngả người ra sau thì có tiếng “cạch”, tiếng xương gãy, kèm theo đó là tiếng tru như lợn của cô chủ nhiệm. ˆ
Tôi hắng giọng, cố tình hét to hơn cô ta.
"Cô ơi, đừng kéo tai em, đau quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/duong-diem/chuong-4.html.]
Âm thanh này đã thu hút nhiều người đến xem.
Cô chủ nhiệm đau đớn nhưng không có cách nào thoát ra được , tôi lại cầm ngón tay của cô ta xoay tròn
"A! Ngón tay của tôi!"
"A! Tai của tôi!"
Cô giáo thực tập sinh bên cạnh nhanh chóng đến can ngăn cuộc ẩu đả. “Cô Lý, sao cô lại kéo tai học sinh vậy?”
Cô chủ nhiệm đau đến không nói nên lời, trên trán lấm tấm mồ hôi dày đặc.
Tôi ghé sát vào tai cô ấy và hả hê thì thầm
"Cô ơi, cô nhanh đi xem một chút đi, nếu như ngón tay để lâu quá không nối lại được nữa thì sao?"
Nói xong tôi buông tay ra, ngón tay của cô ta run lên, những ngón tay rụng rời kia cũng lúc lắc theo
Cô ta không dám nói thêm một lời nào nữa, được giáo viên thực tập dìu , vội vàng chạy đến bệnh viện.
Lúc này, Ôn Nhã ở trên bục cũng không có biểu hiện gì là ngạc nhiên, cô ta chỉ cảm thấy niềm vui của mình đã quay trở lại.
Cô ả lấy một con d.a.o dùng làm đồ thủ công từ ngăn kéo ra, rút lưỡi d.a.o và chĩa vào tôi. ˆ
"đến đây."
Tôi chậm rãi bước về phía cô ta, mỗi bước đi đều khiến tim tôi đập nhanh hơn và toàn thân run lên vì phấn khích.
Tuy nhiên, đối với những người này, tôi chỉ đơn giản là đang vô cùng sợ hãi.
Ôn Nhã lấy xô nước lau nhà qua, nhổ vào một bãi đờm.
Thấy vậy, những người khác cũng làm theo, chẳng mấy chốc chiếc xô đen đã tràn đầy một lớp nước bọt dính màu vàng.
Ôn Nhã khoanh tay, tùy ý đá cái xô, nghiêng đầu nhìn tôi.
"Đồ ngu, uống món quà gặp mặt mà tao tặng mày đi."
Tôi nhìn quanh, mọi người trong lớp đều đang xem trò vui mà không có ai đến giúp đỡ.
Phía sau Ôn Nhã, một thiếu niên tóc đen cúi đầu, tôi còn loáng thoáng nghe thấy người khác gọi tên hắn.
"Tống Nhạc."
Anh ta chính là người đã khiến chị tôi bị trả thù.
Trình Sơn lấy ra một điếu thuốc với vẻ mặt hớn hở.
"Đừng lo lắng, để nó châm một điếu thuốc cho tôi trước đã."
Tôi ngơ ngác cầm lấy chiếc bật lửa, mọi người nhìn tôi cười lớn.
"Nhìn cái điệu bộ ngu ngốc của nó kìa, nó thật sự là đứa thiểu năng! Hahahahaha!"
Nếu người bị xúc phạm lúc này vẫn là người chị gái lương thiện của tôi thì chị ấy sẽ đau lòng biết bao.
Thật không may, tôi không phải là Đường Đường.