EM GÁI KHÔNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-11-03 15:51:19
Lượt xem: 249
Ngoài việc khuyên anh trai nén bi thương, chú cũng nhắc nhở anh ấy.
"Tin tức mới nhất, bọn chúng muốn có thành quả nghiên cứu y học trong tay cậu, cậu cũng biết những kỹ thuật này, vừa có thể cứu người, cũng có thể hại người, nếu bị kẻ xấu lấy được, hậu quả sẽ khôn lường, cậu phải cẩn thận."
Mấy người đó đi đã lâu, anh trai vẫn chưa hoàn hồn.
Cất cẩn thận bộ đồng phục vào tủ quần áo, anh ấy không chống đỡ nổi nữa, từ từ trượt xuống theo tủ.
"Đình Đình, em có trách anh không? Là anh nuốt lời."
"Tại sao không phải anh chết, người c.h.ế.t tại sao lại là em?"
"Rốt cuộc là ai hại c.h.ế.t em, có thể cho anh một cơ hội chuộc lỗi không, anh xin em."
Anh trai, không kịp nữa rồi, em nghĩ em cũng sắp biến mất rồi.
Lâu sau, cái đầu vùi trong khuỷu tay của anh trai đột nhiên ngẩng lên.
Hình như anh ấy đã nghĩ ra điều gì đó, vội vàng đi về phía phòng của Trình Nguyệt.
18
Thử liên tiếp mấy mật khẩu, cuối cùng dùng sinh nhật của cô ta để mở máy tính.
Tay anh trai cầm chuột run lên bần bật.
Trong thư mục ẩn, toàn là ảnh chụp liên quan đến bí mật.
Đặc biệt là dự án y học trong phòng thí nghiệm của anh trai, gần như bị Trình Nguyệt chụp trộm hết.
Tôi nhìn anh trai ngồi phịch xuống ghế, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Anh trai, cuối cùng anh cũng phát hiện ra rồi sao? Hoa nhài mà anh nâng niu như báu vật thực ra không hề đơn thuần.
Anh ấy đ.ấ.m n.g.ự.c mình từng cái, yết hầu lên xuống, nhưng không phát ra tiếng nào.
Tiếng khóc khàn đặc nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào trút ra.
Có lẽ là đau buồn vì đã hiểu lầm tôi.
Hoặc cũng có thể là đau lòng vì Trình Nguyệt đã lừa dối mình.
Bình tĩnh lại, anh trai gọi điện cho chú ở Cục An ninh Quốc gia.
Anh ấy nhờ chú điều tra câu lạc bộ nhiếp ảnh mà Trình Nguyệt tham gia trước đây.
Cuối cùng điều tra ra, quả nhiên có manh mối.
Họ đã từng bắt được một điệp viên, chính là người của câu lạc bộ này.
Có người thuê hắn ta đến các cơ quan mật không được phép chụp ảnh để chụp trộm, rồi bỏ ra số tiền lớn để mua ảnh.
Đầu óc tôi nổ tung.
Hèn gì, hèn gì Trình Nguyệt còn là sinh viên mà từ khi tham gia câu lạc bộ đó, bỗng nhiên có nhiều tiền hơn.
Thay đổi đủ kiểu đồ hiệu xa xỉ, tiêu tiền cũng hoang phí.
Cô ta luôn nói là tác phẩm nhiếp ảnh của mình được giải thưởng, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ta có tác phẩm nào nổi tiếng cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/em-gai-khong-duoc-yeu-thuong/chuong-10.html.]
Rõ ràng anh trai cũng liên tưởng đến những chuyện này.
Nghĩ trăm phương ngàn kế, không ngờ Trình Nguyệt lại vì tiền mà chọn làm chó săn cho gián điệp.
Đợi đến khi Trình Nguyệt về, anh trai đã biến mất.
Cô ta lo lắng đi đi lại lại trong phòng, sau khi xác nhận không có gì bất thường, càng thêm sốt ruột.
Anh trai đã đến đồn cảnh sát, ký giấy xác nhận hỏa táng cho tôi.
Lần cuối cùng anh ấy ngồi trước t.h.i t.h.ể tôi, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve mảng tóc trên đỉnh đầu tôi bị hói do anh ấy giật.
"Anh có xấu xa không, rõ ràng em đang làm việc tốt, vậy mà anh luôn hiểu lầm em, cho rằng em vô phương cứu chữa."
"Hàng ngày em không chỉ phải trải qua sự dày vò sống chết, mà còn phải, còn phải chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt của anh, em phải đau lòng đến nhường nào!"
Nói đến đây anh ấy đã nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.
Tôi đứng sau lưng anh ấy, nhìn anh ấy nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, tát liên tục vào khuôn mặt trắng trẻo của mình.
"Em đánh anh đi, đều là lỗi của anh, anh làm gì để chuộc tội cũng được, anh sẽ chuộc tội."
Cái xác cứng đờ đó, không còn cách nào để đáp lại mọi cảm xúc tiêu cực của anh ấy bằng nụ cười toe toét nữa.
Anh ấy cài chiếc kẹp tóc hình dâu tây lên tóc tôi, dịu dàng như hồi còn bé.
Tôi nhìn theo cơ thể mình bị đẩy vào trong lò thiêu nhỏ bé đó, cháy thành một ngọn lửa cuối cùng.
Cái nhìn này, giống như một lời từ biệt.
19
Màn đêm buông xuống, anh trai trở về, trên tay còn xách theo cháo thịt bằm trứng bắc thảo.
Trình Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nhận lấy cháo rồi thưởng thức.
Ánh mắt anh trai nhìn chằm chằm vào Trình Nguyệt đang múc cháo, phá vỡ sự im lặng.
"Nguyệt Nguyệt, có lẽ anh tạm thời không đi được rồi."
Trình Nguyệt suýt sặc, vội vàng ngẩng đầu. "Tại sao? Em đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Anh vừa đến phòng thí nghiệm, bên đó gặp sự cố, dữ liệu bị lỗi, đồng nghĩa với việc các thông số trước đó đều sai, cần phải kiểm tra lại. Anh cần phải làm lại tất cả những thứ này mới có thể rời khỏi đây."
Tôi nghi ngờ nhìn anh trai, tại sao anh ấy lại nói như vậy?
Trong mắt Trình Nguyệt hiện lên vẻ thất vọng, một lúc lâu sau mới điều chỉnh lại tâm trạng, nở một nụ cười hiểu chuyện.
"Không sao, em đợi anh."
Anh trai ngồi trong phòng đến nửa đêm, vểnh tai lên cuối cùng cũng nghe thấy Trình Nguyệt lén lút gọi điện cho ai đó.
"Đúng vậy, tôi đưa dữ liệu mới cho anh, tôi muốn ba triệu, phải là tiền mặt, anh tự tay đưa cho tôi. Tin rằng lợi nhuận anh nhận được sẽ nhiều hơn tôi rất nhiều."
"Nhớ kỹ, chỉ một mình anh đến, tôi hiểu trò chơi hắc ăn hắc của anh."