Em họ muốn vào Bắc Đại thay tôi - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:10:30
Lượt xem: 424
Cho đến đêm trước ngày thi thử lần thứ hai, Thôi Đồng vẫn loay hoay và liên tục gửi tin nhắn cho “Sư tỷ học Bắc Kinh”.
Tuy nhiên, tôi đã không trả lời bất kỳ tin nhắn nào trong số đó.
Em họ tôi chắc có lẽ đang lo lắng.
Nó lập tức đi tới gõ cửa phòng tôi và hung hăng hỏi: “Bây giờ chị xếp thứ mấy trong lớp?”
Tôi vẫn có vẻ sợ hãi và nói: "Chính xác là thứ 33..."
Nó tỏ vẻ chán ghét: "Sao chị lại ngu ngốc như vậy! Mới qua bao lâu đâu đã thụt lùi nhiều như thế!"
Tôi cúi đầu xuống và không nói gì.
Em họ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai khi làm bài thi nhớ chép lại đáp án cho tôi!”
"Nhưng điểm của chị rất kém..."
"Nói nhảm nhiều quá! Nói chị chép thì chị cứ chép đi.”
Dù tôi chỉ đứng thứ 33 nhưng có lẽ đã tốt hơn rất nhiều so với những gì nó có thể đạt được nếu dựa vào thực lực của mình.
Đó là lý do tại sao Thôi Đồng rất nóng lòng muốn đến gặp tôi lúc này.
Thế là tôi hứa với nó.
Nó hài lòng rời đi.
Nhưng.
Ngày hôm sau tôi không đi thi.
Một ngày kiểm tra kết thúc, Thôi Đồng điên cuồng chạy về nhà.
“Tiểu Đồng về rồi à? Hôm nay kiểm tra thế nào rồi con, đề có khó không?”
“Mặc kệ con!”
Em họ tức giận đến mức nó thậm chí còn phớt lờ dì tôi khi bà ấy quan tâm đến tình hình thi cử của nó.
Nó chạy thẳng vào phòng tôi và lớn tiếng hỏi tôi: "Sao hôm nay chị không đi thi?!"
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi kéo quần áo lên và cho Thôi Đồng xem dấu vết nổi mề đay trên cơ thể mình.
"Chị không biết mình bị dị ứng với lúa mì. Chị vô tình ăn bánh mì vào buổi sáng, nó làm người chị bị nổi mề đay dị ứng. Thật sự rất khó chịu nên chị đã xin nghỉ và đến bệnh viện để chích thuốc."
“Tại sao chị không nói cho tôi biết. Chị có biết chị đã hại tôi như thế nào không? Chắc chắn lần này tôi đã trượt rồi!"
Tôi biết chứ.
Tôi đã cố tình làm vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/em-ho-muon-vao-bac-dai-thay-toi/chuong-13.html.]
Tôi cũng biết mình bị dị ứng với lúa mì.
Thế nên tôi đã cố tình ăn nó.
Để cho em thi được điểm thấp, chị cũng đã phải hy sinh rất nhiều đó.
Nhưng tôi vẫn xin lỗi,
"Chị xin lỗi... chị không cố ý đâu. Em đừng lo lắng, dù thế nào đi nữa chị cũng sẽ luôn đứng cuối bảng. Chị đâu có đi thi đâu, nên chắc chắn chị sẽ bị 0 điểm..."
"Ai thèm đứng cuối với chị, tôi phải đứng nhất lớp!”
Đứng nhất?
Mơ đẹp thế nhỉ?
Năm nay hầu như Thôi Đồng không học hành gì cả vì có sự giúp đỡ của "Sư tỷ Bắc Đại".
Thế nhưng trong kì thi này, sư tỷ đã không trả lời nó. Thôi Đồng chỉ có thể dựa vào sức của chính nó trong kỳ thi này.
Nó đứng thứ hai từ dưới đếm lên.
Vì nhờ có tôi đứng bét thay nó.
Nếu không người cuối cùng chắc chắn là nó rồi.
Khi có kết quả, cả lớp lại im lặng lạ thường.
Một lúc sau, cô bạn cá cược với Thôi Đồng bật cười.
"Hahahahahahaha ~ Ối, cú ngã của nàng công chúa hạng nhất này cũng quá đẹp rồi đi. Từ người đứng đầu rớt 1 phát xuống người đứng cuối lớp. Nhục hơn nữa khi người đứng chót là người vắng mặt trong kỳ thi ~"
"Nếu Linh Linh mà đi thi thì dù sao bạn ấy cũng xếp hạng 30 đấy. Cười chếst mất, thế mà còn bày đặt Thanh Bắc cơ đấy!”
Thôi Đồng tức giận đến mức nó đứng dậy ngay lập tức, chuẩn bị giật tóc cô bạn đó và đánh nhau.
"Mày ngon thì nói lại lần nữa xem?"
"Tao nói mày đứng chót lớp đó, thì sao? Định đánh nhau à? Đánh đi, tao sợ mày chắc?"
Hai người thật sự định ra tay thì bị các bạn cùng lớp bèn ngăn lại.
Cuối cùng, cả hai đều được hiệu trưởng gọi lên văn phòng.
Khi Thôi Đồng trở lại lớp học, nó nằm ra bàn và khóc.
Tuy nhiên, không có ai đến an ủi nó cả.
Mọi người thậm chí còn thì thầm với nhau rằng nó bị vậy là đáng đời.
Tôi xách cặp và rời đi.
Khóc nữa đi Thôi Đồng à, đây là những giọt nước mắt mà em xứng đáng nhận được.