Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em họ muốn vào Bắc Đại thay tôi - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:54:10
Lượt xem: 596

Nhìn thấy tôi đã bị doạ sợ, Thôi Đồng rốt cục quay đầu lại.

"Thầy ơi... Hiện giờ bụng em có chút khó chịu, có lẽ em sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ của thầy giao..."

Em họ đột nhiên ôm bụng và tỏ ra đau đớn. ?

Thầy dạy toán tin nó và ân cần bảo nó đến phòng y tế.

Thôi Đồng có lẽ sợ sau khi về lớp sẽ bị hỏi lại nên đã đi đến hết tiết.

Tuy nhiên, sau giờ học.

Khi em họ quay lại, một số bạn cùng lớp yêu thích môn toán lập tức tụ tập quanh chỗ ngồi của nó với bài kiểm tra.

"Tiểu Đồng, vừa rồi trong lớp tớ nghe không hiểu giáo viên nói gì, nên cậu có thể giải thích lại cho tớ được không?"

"Tớ nữa...tôi cũng không hiểu,

"Tiểu Đồng, còn có câu này nữa..."

Nếu chỉ nhìn vào điểm toán của những người này, họ có thể đánh bại Thôi Đồng hàng chục lần.

Em họ tôi mặt đỏ bừng rồi chuyển sang trắng bệch, cuối cùng nói:

"Thật xin lỗi, trong người tớ vẫn có chút khó chịu, có lẽ không giúp được mọi người rồi..."

Một số học sinh đi về chỗ với bài kiểm tra có phần thất vọng.

Tôi xoay bút và xem nó diễn.

Thôi Đồng có thể trốn được một thời gian, nhưng không thể trốn cả đời.

Thôi Đồng lại tiến bộ thêm một bước. Nó là người duy nhất trong cả lớp đạt điểm tuyệt đối môn toán nên về nhà khoe khoang rất nhiều.

Mẹ nó rất vui khi nghe tin, bà nhanh chóng gọi điện cho bố nó để báo tin.

Bố nó cũng rất quan tâm đến điểm số của con gái mình, chủ yếu là vì ông muốn nâng cao thể diện của bản thân.

Thế nên khi biết tin em họ là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối môn Toán trong cả lớp, dì tôi đã quyết định đi khoe khắp nơi và lập tức đặt bàn tổ chức tiệc cho bữa tối.

Thôi Đồng ban đầu không có ý định để tôi đi, nhưng mẹ nó liếc nhìn tôi trước khi rời đi và thản nhiên hỏi tôi.

“Linh Linh, lần này thi toán con đạt được bao nhiêu điểm?”

Tôi giả vờ xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu cắn móng tay: “Không ổn lắm, suýt chút nữa đã rớt…”

Dì cười thật tươi,

"Hahahahaha chuyện gì đang xảy ra vậy nè? Linh Linh à, trước đây không phải con luôn đứng đầu trong các cuộc thi sao? Bây giờ mới thất bại một lần cũng không sao cả. Nếu con không hiểu thì cứ hỏi Tiểu Đồng của chúng ta. Con đi ăn tối với nhà dì đi.”

Thế nên họ kéo tôi nên đến đó không chỉ để ăn mà còn để làm nền cho đứa con gái quý giá của họ.

Khoe khoang con gái của mình không thì chán quá, phải dẫm lên người khác mới thú vị.

Chỉ khi có sự tương phản thì mới có hạnh phúc. Trà Sữa Tiên Sinh

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/em-ho-muon-vao-bac-dai-thay-toi/chuong-9.html.]

Trong bữa tối, chúng tôi chỉ trao đổi vài câu lịch sự trước khi chủ đề chuyển sang tôi và Thôi Đồng.

“Này, đề thi toán bây giờ khó quá. Nghe nói nó khó như đề thi Olympic Toán Quốc gia vậy,” dì tôi nói.

Trà Sữa Tiên Sinh

Có một người đang ngồi ăn cùng bàn, con của chú ấy cũng chắc đang học cấp 3 ở trường trung học số 3 nên cũng phải hùa theo.

"Không phải sao? Đứa nhỏ nhà chúng tôi cũng phàn nàn mãi khi có kết quả hôm nay, nói rằng các câu hỏi toán quá khó nên chỉ có 1 bạn được điểm tuyệt đối cả lớp. Có vẻ như họ của học sinh ấy là Thôi, tên là gì nhỉ… À nhớ rồi, Thôi Đồng!”

"Tô tổng, trí nhớ anh kém quá. Thôi Đồng không phải là con gái của Thôi tổng sao?"

"Ồ, sao tôi lại quên? Ông Thôi à, con gái của ông thật sự rất tuyệt vời, sau này chắc chắn sẽ đậu được vào Thanh Bắc.”

Chú dì tôi lập tức bật cười, trên mặt nở nụ cười, cũng không quên dùng phép lịch sự giả tạo giả bộ ngại ngùng.

"Thật xấu hổ khi phải nói rằng tôi thường bận rộn với công việc và không có nhiều thời gian để giám sát việc học tập của con bé. May mắn thay, con bé đã rất nỗ lực học hành.”

“Không cần phải bận tâm thi đại học với kết quả tốt như vậy? Nếu Thôi Đồng tiếp tục duy trì mức độ này, Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh sẽ phải đánh nhau để nó lựa chọn.”

Những lời này khiến chú tôi rất vui, còn bản thân Thôi Đồng cũng rất tự hào.

Sau khi ca ngợi Thôi Đồng xong, ngọn lửa nhiều chuyện quay sang tôi.

Dì ngừng cười và trông rất buồn bã.

"Tiểu Đồng không cần phải lo lắng nữa, nhưng kết quả của Linh Linh... Tôi vẫn còn khá lo lắng."

"Hai người đều là chị em, điểm số hẳn là không chênh lệch quá lớn. Linh Linh, điểm thi toán của con là bao nhiêu?"

Bây giờ, ở đây, đã đến lúc tôi lên sàn biểu diễn.

Tôi thì thầm, giọng rất nhỏ: “Con suýt rớt ạ…”

Cảnh tượng nhất thời trở nên khó xử.

Đó là một sự tương phản rất lớn với bầu không khí ngay sau khi biết Thôi Đồng đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra toán.

"Ha ha, không thành vấn đề, hiện tại còn có rất nhiều trường cao đẳng tốt có thể theo học.”

Thôi Đồng thì Bắc Đại, tôi thì học cao đẳng.

Sự chênh lệch lớn tới mức không cần nhìn cũng có thể nhận ra.

Em họ thì được khen ngợi đến mức nó cảm thấy như mình đã bước vào cổng Bắc Đại rồi vậy.

Thế là nó gửi đi một lời “tử tế”, hào phóng vòng tay ôm lấy tôi và nói:

“Chị gái cứ yên tâm, khi đến lúc em sẽ giúp chị chọn một trường cao đẳng tốt."

"Được, chị rất cảm ơn em.” Tôi mỉm cười.

Không khí xuyên suốt bữa tối rất cao hứng, mọi người trong bàn đều ngưỡng mộ Thôi Đồng đến mức những người không biết còn tưởng rằng đang tổ chức tiệc chúc mừng nó đậu Thanh Bắc.

Đây đúng là những gì tôi muốn.

Hiện tại, bố mẹ, người thân, thầy cô và các bạn cùng lớp đều biết em họ là học sinh giỏi.

Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục kế hoạch.

Loading...