EM HỌ THÍCH VẠCH TRẦN SỰ THẬT - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-26 14:15:38
Lượt xem: 4,365
Em họ tôi rất thích vạch trần sự thật.
Tôi với em họ cùng đi du lịch và ghé vào ăn một bát mì, vừa gọi món xong thì thấy quán bắt đầu đông lên. Điều kỳ lạ là ai thanh toán cũng đều rẻ hơn chúng tôi.
Em họ tức tối, lập tức lấy điện thoại ra quay video định đăng lên mạng.
"Thật sự tưởng tụi mình là người nơi khác nên dễ bắt nạt hả? Xem em làm thế nào cho quán này bị đóng cửa kiểm tra luôn!"
Tôi thấy lạ, muốn hỏi cho rõ trước nhưng em họ không chịu, bỏ cả tô mì chưa ăn giận dữ chạy ra ngoài.
Không ngờ video kia lại thu hút được lượng lớn sự chú ý, cuối cùng quán ăn nọ bị bắt phải đóng cửa kiểm tra.
Cũng nhờ chuyện này, em họ tôi trở thành một blogger chuyên đi vạch trần sự thật.
Nhưng ngay hôm sau đột nhiên xuất hiện một bất ngờ, hóa ra lý do thật sự đằng sau là quán ăn này đang giảm giá cho các bệnh nhân nặng ở bệnh viện gần đó.
Còn tôi, người vô tình lọt vào video lại bị cư dân mạng tấn công dữ dội. Em họ thì khóc lóc nói rằng mọi chuyện đều do tôi xúi giục.
Cả tôi và bố mẹ đều bị cư dân mạng công kích đến mức không ăn không ngủ được, cuối cùng tôi phải chọn cách 44 để không làm họ liên lụy thêm.
Bỗng mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng ngày đi du lịch cùng em họ.
1.
"Chủ quán, cho hai suất mì combo số hai." Chất giọng trong trẻo của em họ lọt vào tai tôi.
"Ok, tổng cộng 30 đồng, mời hai cô ngồi chờ chút nhé."
Vừa dứt lời, em họ Lâm Hoan trả tiền, còn không vui nói:
"Không ngờ cái quán bé tí thế này mà cũng bán đắt thế."
Không lâu sau, nhìn thấy những thực khách khác đều thanh toán rẻ hơn, mặt em họ lập tức biến dạng vì kích động.
Nhìn cô ta, tôi mới chợt nhớ ra, bản thân đã sống lại.
Kiếp trước, chúng tôi cũng đến quán này khi đi du lịch. Vừa ngồi xuống đã thấy người vào ngày càng đông.
Chủ quán thu của họ rẻ hơn chúng tôi ba đồng một tô.
Nhưng tôi nhớ rõ, tô mì của họ không có miếng thịt nào, trong khi mì của chúng tôi đầy đủ thịt băm.
Thế mà em họ lại bực bội lấy điện thoại ra quay video.
"Ha, tôi bắt quả tang quán này kinh doanh gian lận rồi! Loại tiểu thương vô đạo đức thế này nhất định phải phơi bày!"
Nói xong, em họ không quan tâm gì nữa, bắt đầu bấm quay luôn. Còn tôi thì mải nhìn tô mì của người khác, không để ý đến cả bản thân cũng bị lọt vào khung hình.
Tôi định mở miệng bảo cô ta hỏi rõ mọi chuyện trước đã.
Nhưng không ngờ, sau khi quay xong, em họ vui mừng ra mặt, kéo tôi ra khỏi quán mà còn chưa kịp động đũa chút nào vào bát mì.
Ra ngoài, cô ta đắc ý nhìn tôi: "Chị chờ xem đi, em nhất định sẽ làm cho vụ này bùng nổ."
Tôi thấy hơi sai sai, liền nói ra thắc mắc của mình, nhưng em họ không vui liếc tôi một cái.
"Chị hiểu gì mà nói, loại tiểu thương gian xảo này, không biết đã lừa bao nhiêu người rồi, tại sao chúng ta phải trả đắt hơn chứ!"
Nói xong, cô ta lại chăm chăm dán mắt vào điện thoại, tôi thấy em họ quá cố chấp nên cũng không hỏi thêm nữa.
Ai mà ngờ, video kia chỉ sau vài giờ đã leo lên top trending.
Chỉ có điều kết quả lại không như em họ tưởng tượng, mà ngược lại, cả hai chúng tôi đều bị chỉ trích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/em-ho-thich-vach-tran-su-that/chuong-1.html.]
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
[Các bạn có biết không, quán ăn này là đang giảm giá đặc biệt cho bệnh nhân ung thư ở bệnh viện gần đó, mì không có thịt cũng do vậy đấy!]
[Giờ trên mạng ai cũng có thể tự nhận là blogger vạch trần sự thật hả? Biến nhanh đi! Chẳng ai hoan nghênh các cô cả!]
Về đến nhà, em họ mở livestream khóc lóc, đổ hết mọi lỗi lên đầu tôi.
Bảo tôi vì không chịu nổi việc tốn thêm ba đồng mà bắt cô ta đăng video.
Không cần phải nói, toàn bộ thông tin cá nhân của tôi bị lộ ra trong nháy mắt, thậm chí cả bố mẹ tôi cũng bị kéo vào cuộc tấn công của cư dân mạng.
Họ bị bôi sơn lên cửa nhà, nhận những bưu kiện đáng sợ, cuộc điện thoại và tin nhắn quấy rối dồn dập mỗi ngày.
Nhìn bố mẹ vốn lớn tuổi lại ngày càng tiều tụy vì tôi, cuối cùng tôi chọn cách kết thúc cuộc đời mình.
Lúc này nhìn thấy gương mặt kích động của em họ, tôi bất ngờ đứng phắt dậy.
"Em họ, nếu cảm thấy giá cả không đúng, thì cứ hỏi thẳng chủ quán đi, quay video làm gì chứ!"
2.
Em họ sững lại, nhíu mày nhìn tôi, giọng hạ xuống.
"Chị làm gì đấy? Sao tự nhiên lớn tiếng thế?"
Tôi giật tay khỏi cô ta: "Chứ còn gì nữa, không phải em bảo giá này không hợp lý à? Chúng ta trả đắt hơn ba đồng mà."
"Nên nếu cảm thấy có vấn đề thì cứ hỏi chủ quán luôn đi!"
Nghe tiếng tôi, mấy người khách đang thanh toán bên cạnh liền lên tiếng giải thích giúp chủ quán.
"Cô bé ơi, đừng bực bội, chúng tôi là bệnh nhân từ bệnh viện gần đây, hay đến ăn thôi."
Nhìn qua cũng có thể thấy họ là người thật thà, không giỏi ăn nói.
Em họ Lâm Hoan nghe vậy thì lập tức trợn mắt.
"Sao hả? Khách quen thì được đối xử khác à? Vậy là cái thực đơn này chỉ nhắm vào người đến từ nơi khác sao?"
"Tôi thấy đây chỉ là cái cớ để kiếm thêm tiền mà thôi!"
Em họ lườm tôi một cái, nghĩ đã đến mức này rồi nên không còn lén lút quay nữa, công khai rút điện thoại ra lia camera khắp nơi.
Người khách định giải thích thì lúng túng, mặt đỏ bừng.
Đúng lúc này, bà chủ quán hớt hải chạy ra, đầu tóc rối xù vì bận rộn từ nãy tới giờ.
Áo và tạp dề bạc màu do giặt quá nhiều, nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng.
Bà chủ thở dài, lau tay vào tạp dề, rồi bất lực nói.
"Cháu bé ơi, đừng giận nữa, để cô trả lại tiền cho cháu nhé."
Vừa nói, bà vừa định lấy tiền ra, nhưng em họ lại lớn giọng.
"Tôi thiếu mấy đồng của bà chắc? Tôi chỉ không chịu nổi cách mấy người buôn bán gian dối như thế thôi!"
"Tôi nhất định phải phơi bày việc này ra, không thể để yên được!"
Cô ta cầm điện thoại ra quay cả khu vực ăn uống, nhà bếp, thậm chí cả những người đang ăn.
Lúc đó, tôi đã ra ngoài bắt taxi về khách sạn thu dọn đồ đạc, trả phòng, mua vé về nhà – mọi việc nhanh chóng diễn ra trong chốc lát.
Nếu em họ tự muốn chuốc lấy rắc rối, thì kiếp này cứ để cô ta tự mà giải quyết đi.