EM TỚI BẮT ANH ĐI NÀY - C6
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:30:38
Lượt xem: 880
8.
Nhân lúc hỗn loạn, tôi lẻn ra khỏi ghế lô, vô thức đi tìm Quý Diên.
May mắn là, Quý Diên vẫn chưa đi, hắn đang ngồi trong chiếc Maybach nhai thuốc lá—- Nam Kinh giá 22 một bao.
Là ngọt.
Lúc trước tôi rất thích Nam Kinh, vờ làm chân chạy vặt mua ở đồ tạp hóa cho người lớn trong nhà, thực ra là để trộm hút thuốc, mỗi khi bị Quý Diên bắt được, hắn đều thuyết giảng:
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe, cũng giống như việc tự gi*t bản thân một cách từ từ vậy.”
Mạch suy nghĩ của tôi rõ ràng, phản bác: “Hút thuốc không chỉ là cái ch chậm, nó còn đem lại sự vui sướng nữa.”
Sắc mặt Quý Diên tái xanh.
Hắn không đấu võ mồm với tôi nữa, chỉ lấy t.h.u.ố.c lá của tôi trả lại cho ông chủ:
“Cô ấy là trẻ vị thành niên, bán cho cô ấy là phạm pháp.”
Thật sự là quản còn nhiều hơn cả cha ruột nữa.
Người năm ấy quản tôi hút thuốc làm tôi tức đến giậm chân, giờ lại đang hút thuốc một mình, tôi tò mò nhìn hắn—
Động tác của Quý Diên không thạo đến đáng thương, có hơi phung phí của trời.
Chờ đến khi tôi đi tới trước xe gọi hắn, hắn bị sặc khói thuốc, sặc đến mức cứ luôn xoay người ho khan, ho tới nỗi khóe mắt rớm nước.
Sau khi lấy lại nhịp thở, hắn cầm điếu thuốc, dùng ánh mắt hỏi tôi: “Chuyện gì?”
“Tôi ngồi được không?” Tôi thành thật hỏi.
Tôi muốn đi nhờ xe hắn về nhà.
Có lẽ là do giọng điệu của tôi không coi mình là người ngoài, nên khiến Quý Diên khẽ giật mình, mí mắt lập tức cụp xuống, trông rất khó ở chung.
Hắn nói: “Cô họ Trần, đúng không?”
“Đúng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/em-toi-bat-anh-di-nay/c6.html.]
Tôi không quá tự tin, cũng có hơi không hiểu, càng không rõ hắn định nói gì sau đó.
9.
Quý Diên khẽ thở dài một hơi, hơi ngửa đầu tựa vào chiếc ghế sau lưng, lông mày sắc bén, bàn tay đặt trên lông mày nổi đầy gân xanh, trông rất gợi cảm đẹp mắt.
Hắn mỉm cười: “Cô Trần à, tôi không biết dáng vẻ này của cô bẩm sinh đã có, hay là cố gắng tự điều chỉnh bản thân trở thành dáng vẻ này.”
“Nhưng mà, tôi thừa nhận.”
“Khi vừa gặp mặt, kỹ năng diễn xuất lẫn ngoại hình của cô thật sự đã khiến tôi nhận nhầm người.”
Nói đến đây, thanh âm của hắn trầm xuống, mờ mịt khó nắm bắt tựa như làn khói đang tan vào không khí:
“Nhưng tôi cũng biết, cô ấy vĩnh viễn không thể xuất hiện ở đây được.”
“....”
“Tôi nói những lời này là hy vọng cô hiểu rằng, tôi lựa chọn nói giúp cho cô, không phải bởi tôi có bất cứ suy nghĩ bẩn thỉu gì với cô.”
“Chỉ đơn giản là vì, tôi không hy vọng người giống như người tôi thích bị hỏi khó mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“....”
“Nếu tôi thật sự coi cô là thế thân, đó là không tôn trọng người tôi yêu, cũng không tôn trọng cô.”
Lúc nói chuyện, t.h.u.ố.c lá gần như đã cháy hết.
Quý Diên dập tắt điếu thuốc, chờ cho đốm lửa còn sót lại hóa thành tro tàn, chút khói mù cuối cùng lượn lờ trên lông mày hắn.
“Cho nên, tôi cũng không cần cô cảm kích như vậy đâu.”
Tôi hiểu.
Tôi gật đầu, vì đi nhờ xe, kiên nhẫn đặt câu hỏi: “.... Ừm, vậy tôi không biết ơn anh nữa, giờ tôi ngồi vào xe anh được chưa?”
Quý Diên: “?”