Em Trai Hành Khất Là Đại Lão - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-03-17 12:03:43
Lượt xem: 1,054
Ngày đó sau khi trở lại thanh lâu, ta liền giao lại công việc mua thức ăn cho bà bà.
Liên tiếp mấy ngày, ta đều mơ thấy ánh mắt không có ý tốt của người kia, sợ tới mức ta mấy tháng cũng không dám ra khỏi thanh lâu nửa bước.
Nhưng một năm, hai năm, ba năm qua đi, ta chưa từng gặp lại cái người kỳ lạ đó. Thời gian lâu rồi, ta liền đem bản nhạc đệm này vứt ra sau đầu.
Việc làm ăn trong thanh lâu dần dần thịnh vượng, bây giờ người trong thành đều biết, thanh lâu này không chỉ có cô nương đẹp mắt, đồ ăn cũng rất ngon, rất nhiều người đều hướng tới nơi này vì mỹ thực.
Cùng lúc đó, Ngọc Nhi lớn hơn một chút, cũng cao hơn.
Mặt hắn rút đi chút non nớt, lộ ra vài phần anh khí, trong thanh lâu không thiếu tỷ tỷ bắt đầu trêu chọc hắn, cũng có khách nhân muốn mang Ngọc Nhi về làm đồng dưỡng phu. (con rể nuôi từ bé)
Bọn họ nói giỡn, nhưng ta lại thật sự nghiêm túc suy xét, Ngọc Nhi bây giờ mười tuổi, lại qua vài năm nữa, hắn phải lấy vợ, lập gia đình.
Thẩm mụ mụ rất keo kiệt, bình thường ta khổ như chó bà ta cũng không cho ta thêm một hai đồng.
Trước đây ta chưa từng nghĩ tới chuyện này, cảm thấy có thể ăn no, có thể mặc ấm, không có ai gây sự, đã là rất hạnh phúc rồi.
Nhưng nghĩ tới Ngọc Nhi, hắn ở bên cạnh ta mấy năm nay, ta sớm đã coi hắn như đệ đệ ruột. Nhưng ta ngoài có thể cho hắn miếng cơm, ngoài ra không còn gì khác.
Đừng nói là cưới vợ, chính là đến nhà người ta ở rể, ta cũng không gom được của hồi môn cho hắn.
Suy nghĩ vài ngày xong, ta đi tìm Thẩm mụ mụ đòi tiền.
Thẩm mụ mụ giống như gặp quỷ vậy, xách lỗ tai ta mắng:
"Con ranh này, lông cánh cứng cáp rồi phải không, còn dám đòi tiền lão nương? Mấy năm nay lão nương không để ngươi tiếp khách, đã là quá tiện nghi cho ngươi rồi."
Trước đây như thế này, ta nhất định sẽ sợ.
Nhưng nghĩ tới Ngọc Nhi, ta hiếm thấy khí phách một lần, ta đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn kêu to:
"Bà không cho ta tiền, ta liền không nấu ăn nữa, ta sẽ bãi công!"
Thẩm mụ mụ tức đến thở hổn hển, lông mày đều đã nhăn thành hình chữ xuyên.
Bà ta nói:
"Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?"
Ta từng tính qua, mua một căn nhà bình thường, thấp nhất cũng phải năm sáu mươi lạng bạc. Lại thêm sính lễ gì đó cho Ngọc Nhi đón dâu, thế nào cũng phải bảy tám mươi lạng.
Qua năm nữa là hắn mười một tuổi rồi, nếu dựa theo hắn mười năm tuổi lấy vợ mà nói...
Ta chìa tay với Thẩm mụ mụ:
"Một tháng hai lạng bạc trắng! Nếu không nửa đêm ta trực tiếp trèo tường bỏ chạy, khế bán thân ta cũng không cần, dù sao ta cũng không có người nhà, bà cũng không tìm được ta!"
Bà ta hùng hùng hổ mắng:
"Thật sự coi mình là con gà vàng đúng không? Một tháng một lạng, nhiều hơn không có!"
Ta nhìn bộ dáng vắt cổ chày ra nước của bà ta, phỏng chừng cũng không thể đòi nhiều hơn được, liền gật đầu nói:
"Thành giao!"
Ta lại tính toán, chờ Ngọc Nhi lớn rồi, ta cũng phải rời khỏi thanh lâu, nếu không để cô nương khác biết được Ngọc Nhi có một tỷ tỷ ở trong thanh lâu, còn không biết nghĩ thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/em-trai-hanh-khat-la-dai-lao/chuong-10.html.]
Vì vậy ta phải cố gắng góp tiền, đến lúc Ngọc Nhi thành thân, ta liền mua một cửa hàng lân cận hắn, bán chút đồ ăn hoặc thứ gì đó.
Nương ta sở trường thêu thùa, ta từng mỗi ngày học mấy canh giờ với nàng, khăn tay thêu ra tuy không thể so được với nương ta, nhưng nếu lấy ra bán, cũng có thể bán được mấy văn tiền.
Vì vậy ta bận rộn ở phòng bếp một ngày xong, buổi tối lại về phòng thêu thùa.
Ban đầu Ngọc Nhi không biết, sau đó bị hắn phát hiện rồi, hắn thế nào cũng không chịu đi, mỗi tối đều ở trong phòng bồi ta nói chuyện.
Hắn hỏi ta:
"A tỷ, không phải Thẩm mụ mụ đồng ý cho tỷ tiền rồi sao, tỷ còn vất vả như vậy làm cái gì?"
Ta nói kế hoạch của ta cho hắn nghe, hắn lại không vui mân miệng nói:
"Đệ mới không thèm lấy vợ, cho dù lấy vợ, đệ cũng phải ở cùng một chỗ với A tỷ, A tỷ đi đâu đệ đi đó, A tỷ ở trong cửa hàng, vậy đệ cũng ở trong cửa hàng."
Ta cười hắn ngốc, nào có chuyện cưới vợ còn ở trong cửa hàng.
Hắn thở phì phì không nói nữa, quay đầu lại cầm lấy khăn tay bắt đầu thêu. Có điều hắn không biết thêu, cầm kim xuyên qua xuyên lại, còn chưa được bao lâu, miếng vải liền bị thủng một lỗ to.
Ta cười ngặt nghẽo, hắn cũng không buồn bực, dứt khoát đặt khăn tay xuống, lấy tay chống đầu nhìn ta thêu.
Lúc ta thêu phượng hoàng, hắn khen ngợi nói:
"Thật đẹp, sống động có thần, giống như muốn bay lên vậy."
Ta thêu uyên ương, hắn liền vỗ tay khen ngợi:
"Quả thật là lợi hại hơn bất kỳ cửa hàng bán khăn tay nào trong thành, đệ thấy cho dù là Giang Nam, cũng chưa chắc đã tìm thấy tú công nào so được với tỷ."
Hắn khen hết lần này đến lần khác, ta liền cười hắn là vỗ m.ô.n.g ngựa, hắn cũng cười theo.
Cười lại cười, trong mắt liền có chút thứ khác, hắn nói:
"A tỷ, tỷ thật đẹp."
Hắn khóe môi mỉm cười, trong mắt dường như có biển sao lớn, bên trong lộ ra vui vẻ, lại dường như pha lẫn cảm xúc khó có thể phát hiện ra.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta thu hồi ánh mắt, dùng kim chọc chọc cánh tay hắn:
"Sau này như vậy cũng khó nói."
"Vì sao?"
"Bởi vì..."
Ta nghiêm túc suy nghĩ nói:
"Đệ không phải con nít nữa rồi, tỷ tỷ cũng không còn nhỏ nữa, sau này chúng ta đều sẽ tự lập gia đình, nếu nói như vậy để người khác nghe thấy, sẽ sinh ra hiểu lầm."
"Nếu Ngọc Nhi không lập gia đình thì sao? Ngọc Nhi chỉ muốn ở cùng A tỷ!"
Ta không nhìn hắn nữa, trầm mặc một lúc, ta nói:
"Bởi vì đệ vẫn chưa gặp được người trong lòng, đợi gặp được rồi, sẽ hiểu lời tỷ tỷ nói."