Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em Trai Hành Khất Là Đại Lão - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-03-17 12:12:04
Lượt xem: 677

Thẳng đến lúc tiễn Tống Hi Ninh rời khỏi thanh lâu, nàng ta đi rất xa rồi, ta mới trở về.

 

Nhưng vừa tiến vào cửa viện, ta liền cảm thấy không khí không giống ngày thường.

 

Trên bàn đặt một hộp vàng, Thẩm mụ mụ đối với hộp vàng kia cười đến không khép được miệng.

 

Một nam tử ngồi đối diện nàng ta, ngũ quan đẹp đẽ, hơi thở thong dong, khí chất trong trẻo tự nhiên mà có.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Ngọc Nhi rũ đầu, tay chân luống cuống đứng bên cạnh hắn, nhìn qua vừa hoảng vừa tủi thân.

 

Thấy ta tới, hắn lập tức chạy qua, gọi:

"A tỷ."

 

Trong lòng ta có một loại dự cảm không lành, vội kéo hắn ra phía sau mình, hỏi Thẩm mụ mụ:

"Đây là cái gì? Sao bà lại gọi Ngọc Nhi đến đây?"

 

Hắn đứng dậy, chắp tay thi lễ đối với Thẩm mụ mụ:

 

"Cháu ta ở đây làm phiền nhiều năm như vậy, hôm nay ta đến là muốn đón nó về."

 

Rõ ràng là lời nói bình thường, nhưng sao ta lại đột nhiên nghe không hiểu a.

 

Trên mặt ta một trận tê dại, hé hé miệng, vô thố hỏi:

"Đây là...sao lại....chuyện từ khi nào?"

 

Hắn lộ ra nụ cười với ta, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. Hắn ngồi xổm xuống, nói với Ngọc Nhi:

 

"Ngọc Nhi, ta là thúc thúc của con, hôm nay dẫn con về được không."

 

Ngọc Nhi trong lòng bàn tay đã toát mồ hôi, hắn căng thẳng túm chặt ta, đề phòng nhìn chằm chằm người kia:

 

"Ta không biết ngươi, ta không muốn đi theo ngươi."

 

"Ngọc Nhi, con mất trí nhớ rồi, thúc sẽ chữa khỏi cho con."

 

Hắn lấy ra một bức họa, bức họa rất cũ, đã ố vàng rồi, bên góc còn thiếu một chút.

 

Hắn mở ra, người bên trên giống hệt Ngọc Nhi lúc nhỏ. Hắn lại nói ra chính xác vết bớt và những thói quen khi còn nhỏ của Ngọc Nhi, lúc muốn làm một cái đối chiếu trên người Ngọc Nhi, cổ họng ta chua chát:

 

"Không cần nhìn nữa, ngươi dẫn Ngọc Nhi đi thôi."

 

Thẩm mụ mụ ôm vàng, vui đến nỗi miệng cười sắp lệch cả ra rồi.

 

"Phải a, vị lão gia này, ngài có tiền như vậy, nào có bộ dáng lừa người chứ."

 

Sắc mặt Ngọc Nhi bắt đầu ảm đạm, hắn hỏi ta:

"A tỷ, tỷ không cần đệ nữa sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/em-trai-hanh-khat-la-dai-lao/chuong-13.html.]

 

Ta lau nước mắt, sao lại không cần chứ.

 

Nhưng vừa rồi lúc trở về, ta nhìn thấy trong viện có một cỗ kiệu.

 

Cỗ kiệu kia rất đẹp, trang trí hoa lệ, trên đỉnh bốn bên đều khảm ngọc, có lẽ cỗ kiệu này có thể ngang với căn nhà ta gắng hết sức mới có thể mua được.

 

Ta nói: "Đệ nên đi xem cha nương của đệ, huynh đệ tỷ muội của đệ. Cho dù không vì cái khác, cũng nên đi hỏi bọn họ lúc trước vì sao lại vứt bỏ đệ."

 

Kỳ thực nội tâm ta nghĩ chính là, người kia nhìn như rất có tiền, Ngọc Nhi đi theo hắn, sẽ tốt hơn so với ở cùng ta.

 

Huống hồ hắn đã lớn rồi, sắp đến tuổi lấy vợ rồi, nếu vẫn ở cùng ta trong thanh lâu, chung quy sẽ không tốt.

 

Hắn rũ mắt xuống nhìn ta, trầm mặc một lúc, hắn nói:

"A tỷ muốn đệ đi, đệ sẽ đi."

 

Hắn cùng người kia lên kiệu, ta liền tiễn hắn ra ngoài. Hắn vén rèm lên nói:

 

"A tỷ, đợi đệ hỏi rõ lý do, đệ sẽ quay lại tìm tỷ."

 

"Được."

 

Ta vẫn không nhịn được, nước mắt liền rơi xuống.

 

Hắn thấy ta khóc, cũng khóc theo, hắn nói:

 

"A tỷ, tỷ đừng khóc, lại khóc Ngọc Nhi sẽ không đi nữa, lý do gì đó cũng không quan trọng như vậy."

 

Ta liền mím chặt môi, không để mình khóc ra nữa.

 

Ta biết, hắn lần này phải đi rồi, nhất định là một nhà rất giàu, cũng không biết ở đâu, có lẽ lần này rời đi, hẳn là ba năm năm hắn không quay lại, lại qua vài năm nữa, hắn có thể sẽ quên vị trí của thanh lâu này rồi, đời này chúng ta có thể rất khó gặp lại nhau.

 

Nghĩ tới điều này, ta lại không nhịn được nữa, quay đầu trở về, vừa đi vừa khóc.

 

Hắn ở phía sau ta hét lớn:

"A tỷ, đệ nhất định sẽ quay lại."

 

Ta quay lưng về phía hắn vẫy vẫy tay, đợi nghe thấy đám người kia đi xa rồi, ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng gào khóc.

 

Khóc một lúc, lại nghĩ đến nếu khóc ở bên ngoài sẽ bị người ta cười nhạo.

 

Ta liền một bên chạy về thanh lâu một bên khóc, vấp ngã lại đứng dậy chạy tiếp, mắt ta bị nước mắt làm nhòe đi, không thể nhìn rõ phía trước.

 

Không nghĩ tới, lại đụng phải một người.

 

Đang muốn xin lỗi, lúc nhìn rõ người kia, ta thiếu chút bị dọa nhảy dựng. Chính là bị đánh c.h.ế.t xong bị kéo ra ngoài chôn, An Ninh tỷ tỷ!

 

Loading...