Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em Trai Hành Khất Là Đại Lão - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-03-17 11:54:35
Lượt xem: 861

Ngọc Nhi giống như lần đầu tiên đi trên đường vậy. Tay nhỏ của hắn nắm chặt lấy ta, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Bên cạnh có người đi ngang qua người hắn, hắn sợ đến hai vai rụt vào.

 

Lúc ta đưa bạc, tay thoáng buông hắn ra một lát, hắn lập tức liền nắm chặt lại. 

Ta cười hắn nhát gan, hắn cũng không tranh cãi, mặt kìm nén đến hồng hồng, không biết xấu hổ hay là tức giận.

 

Nguyên liệu thức ăn đã mua xong, bạc Thẩm mụ mụ đưa cũng tiêu hết, đi ngang qua một tiệm điểm tâm, Ngọc Nhị bị mùi vị thơm ngon làm cho dừng lại bước chân.

 

Ta nhìn bộ dạng liều mạng nuốt nước miếng của hắn, liền hỏi hắn có phải muốn ăn không, hắn lắc lắc đầu, sau đó tha thiết nhìn ta:

 

"A tỷ muốn ăn không?"

 

Mang theo nhiều đồ như vậy đi dạo cả nửa ngày, kỳ thực ta sớm đã đói bụng rồi.

 

Nhưng Thẩm mụ mụ là người tinh ranh, mặc dù đưa bạc cho ta, nhưng sớm đã đem tiền mua thức ăn tính toán thật kỹ.

 

Sau khi mua xong đồ bà ta giao cho, đã không thừa lại một văn tiền nào.

 

Ta nuốt nuốt nước miếng, cũng lắc đầu: "A tỷ không muốn ăn."

 

Thấy hắn nửa tin nửa ngờ, ta lại giả vờ kiêu ngạo nói: "Những thứ này trước đây ta ở Tống phủ ăn nhiều lắm, cũng chẳng hiếm lạ gì."

 

"Ồ." Hắn cái hiểu cái không gật gật đầu.

 

"Vậy Ngọc Nhi cũng không muốn ăn." Hắn lại dắt tay ta cùng ta trở về.

 

Ánh chiều tà buông xuống, rơi trên người ta, cũng rơi trên thân hình nho nhỏ của hắn, đem hai cái bóng một dài một ngắn của chúng ta giao thoa cùng một chỗ.

 

Ta bận rộn trong bếp thẳng đến nửa đêm, Ngọc Nhi cho dù đã vô cùng buồn ngủ, nhưng mặc kệ ta nói như nào, hắn cũng không nguyện ý đi ngủ trước, vẫn kiên cường chống đầu ở cùng ta.

 

Thấy hắn vô cùng buồn ngủ, đầu đã gục lên gục xuống mấy lần, ta liền đem những việc còn lại giao cho nha đầu thông minh, sau đó dẫn hắn trở về nghỉ ngơi.

 

Ai biết, ta rửa mặt xong, lúc chui vào ổ chăn, bên trong lại nhô ra một cái đầu bù xù. 

Ta sợ tới kinh hô một tiếng, lại thấy Ngọc Nhi đang cười hì hì nhìn ta, cũng không biết đã trốn trong chăn bao lâu, mặt nhỏ đã đỏ bừng, trên chóp mũi cũng nóng đến toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

 

Hắn ngước đôi mắt hoa đào long lanh ánh nước, giống như hiến vật quý từ trong n.g.ự.c lấy ra một thứ:

 

"A tỷ, này, Thanh Hồng tỷ tỷ thưởng cho đệ, cho tỷ ăn."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Trên tay hắn cầm một cái điểm tâm màu vàng nhạt, ta sửng sốt chớp chớp mắt:

 

"Sao đệ lại có cái này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/em-trai-hanh-khat-la-dai-lao/chuong-8.html.]

 

Ở thanh lâu, trong phòng của các tỷ tỷ kia thường xuyên sẽ có điểm tâm thừa lại, phần lớn đều là khách nhân mua đến.

 

Cho dù ăn không hết, bọn họ cũng sẽ không đem những điểm tâm này cho sai vặt và người hầu, nếu không chính là phá hỏng quy tắc của Thẩm mụ mụ.

 

"Đệ lấy cho Thanh Hồng tỷ tỷ đầy thùng nước, lại giúp nàng giặt sạch y phục, mới đổi được cái này." Hắn kiêu ngạo nói.

 

"Đệ thấy a tỷ trộm nuốt nước miếng, chắc chắn thứ này rất ngon."

 

Chả trách cơm tối xong liền không thấy người đâu, ta tưởng hắn đi chơi rồi, không ngờ tới thì ra đi làm những việc đại sự này.

 

Cổ họng ta khẽ nghẹn lại, đưa tay nhận lấy điểm tâm, bởi vì giấu ở trong n.g.ự.c khá lâu, nên lúc lấy ra đã nhìn không rõ hình dạng.

 

Ta bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, một lúc sau liền tan chảy trong miệng. Mặc dù dính mồ hôi tay, có chút vị mặn, nhưng hương vị ngọt ngào vẫn chiếm giữ vị giác.

 

Thật là ngon a!

 

Thấy đôi mắt trông mong của Ngọc Nhi, ta lại bẻ một miếng cho hắn.Hắn không nỡ ăn, đem miếng điểm tâm nhỏ cẩn thận nắm trong lòng bàn tay, l.i.ế.m từng chút từng chút một, l.i.ế.m đến cuối cùng, điểm tâm đều thành mảnh vụn.

 

Ta thấy hắn đáng yêu, lại bẻ thêm một miếng cho hắn.

 

Cứ như vậy, chẳng bao lâu chúng ta đã ăn xong khối điểm tâm dính mồ hôi rồi.

 

Hắn vô cùng tiếc nuối chép chép miệng, lại vui vẻ nói:

"A tỷ, thứ này ăn ngon thật đó."

 

"Ừm, ăn rất ngon."

 

Mắt hắn sáng lấp lánh: "Vậy đợi sau này Ngọc Nhi có tiền, mỗi ngày đều mua cho tỷ ăn."

 

Ta "xì" một cái, cười ra bong bóng mũi: "Đợi đệ có tiền, đệ liền lớn rồi, lớn rồi sẽ không thích những thứ này."

 

"Vậy a tỷ thích cái gì, Ngọc Nhi liền mua cái đó, Ngọc Nhi sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất trong thiên hạ đều đưa cho tỷ."

 

Ta nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, lại tìm thấy cảm giác giống như mùa đông năm đó ở Tống Phủ, ta rúc vào bên cạnh nương ta sưởi ấm.

Hợp lại tất cả ảo tưởng tốt đẹp của ta lại là nhóc nhỏ bé đơn thuần trước mặt.

 

Ta không có người thân, Ngọc Nhi cũng không có, chúng ta giống như hai con người bị vứt bỏ, cho nhau ấm áp, vỏn vẹn chỉ có nhau.

 

Rất nhiều năm sau, Ngọc Nhi quả thật làm theo hứa hẹn, mang đến cho ta đủ loại điểm tâm, nhưng cái nào cũng không bằng cái của đêm nay.

 

Đại khái là ta chưa từng ăn qua loại điểm tâm nào khó ăn hơn, cho nên mới ấn tượng khắc sâu.

Loading...