Ép Gả Cho Nhiếp Chính Vương - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-12 12:02:31
Lượt xem: 1,776
“Bỏ đi, ta gả."
Ta nói với khẩu khí nhẹ nhàng, cúi thấp mặt rồi cuộn lại thánh chỉ đang trải trên bàn đem cất đi.
Mẫu thân ôm ta, hai mắt đẫm lệ, vuốt lưng ta hết lần này đến lần khác, phụ thân sắc mặt xám xịt ngồi trên chủ vị nói.
"Nghi Nghi của ta, là mẫu thân và ca ca có lỗi với con."
“Không sao đâu mẫu thân.” Ta lắc đầu lau nước mắt trên mặt người: “Người và phụ thân, còn có ca ca đã vì con làm rất nhiều điều, cũng nên đến phiên con phải làm điều gì đó."
Gần đây trong kinh thành xuất hiện một việc đại sự khiến người ta phải bật cười. Nhiếp chính vương Tống Cẩm Thư cùng thiếu tướng quân của phủ tướng quân đồng thời xin chiếu chỉ muốn cưới một cô nhi.
Nữ nhi mồ côi tên Dao Dao, là thiếu tướng quân đánh trận bên ngoài mang về, khi vào Chu gia liền theo họ Chu, gọi Chu Dao Dao. Vị Hoàng đế trẻ tuổi đem hôn sự này ban cho Nhiếp chính vương. Vào ngày thành hôn, thiếu tướng quân mang theo nữ nhi mồ côi đào hôn bỏ chạy, không rõ tung tích.
Đoàn rước dâu chiêng trống vang trời đi về phủ tướng quân, nhưng thứ họ đón lại là một chiếc kiệu trống.
Tống Cẩm Thư sau một đêm lại trở thành trò cười của đám người ngoài kia. Sau đó, Tống Cẩm Thư lại đi xin chiếu chỉ cầu hôn Chu Tinh Nghi ái nữ của phủ tướng quân, để đền bù, Hoàng đế liền đáp ứng.
Ta chính là Chu Tịnh Nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ep-ga-cho-nhiep-chinh-vuong/chuong-1.html.]
Ai cũng rõ Tống Cẩm Thư không phải người tốt, nhưng ta không thể không gả. Hôn sự gấp rút, cũng không được chọn ngày lành tháng tốt, ta đêm đó chính là bị ấn vào kiệu hoa khiêng về Nhiếp chính vương phủ. Bên tai tiếng kèn thổi đinh tai nhức óc, nhưng vẫn không thể ngăn được cơn buồn ngủ của ta.
Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ che khuất đôi mắt của ta, châu trâm cài đầu ép cổ ta đau nhức. Hồi lâu sau, trước mắt ta xuất hiện một đôi giày đen chạm khắc hoa văn, ta lập tức vực dậy tinh thần. Nhưng Tống Cẩm Thư lại đứng trước mặt ta bất động, ta chờ đợi càng thêm phần bất an.
Phải mất một lúc lâu, trong tầm mắt ta mới xuất hiện một đôi tay rõ ràng. Ta thở phào nhẹ nhõm, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay ấm áp khỏe khoắn, ta bị kéo đi hành lễ, sau đó đưa vào động phòng. Khi khăn trùm đầu bị vén lên, ta vẫn còn chút choáng váng, rõ ràng hôm qua vẫn còn đang ở nhà chúc mừng Dao Dao gả cho một lang quân như ý.
Nhưng tối nay nhân vật chính liền biến thành ta. Đôi mắt Tống Cẩm Thư lạnh lùng, xương cốt gầy gò không thể che giấu sự tức giận trên khuôn mặt. Khi ta bắt gặp ánh mắt chán ghét của hắn, trái tim ta cũng lạnh đi một nửa.
Hắn kẹp chặt quai hàm ta, nhìn ta như thể đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu. Ta bị hắn bóp mặt đến đau nhức, nhịn không được thở ra một hơi nhẹ.
“Dao Dao nói so với nàng, ngươi tốt hơn, nhưng ta thấy cũng không có gì khác."
Tống Cẩm Thư hất mạnh ta ra, ta thân thể bất ổn loạng choạng ngã xuống giường. Hắn mím chặt môi, lấy ra chiếc khăn lụa lau sạch sẽ những ngón tay vừa chạm vào ta, rồi cẩn thận gấp chiếc khăn lụa lại nhét vào trong ngực.
Nhìn ta như nhìn một người c.h.ế.t biết cử động.
“Vì phủ tướng quân các ngươi không biết tốt xấu dám giúp nàng ta, vậy ngươi phải thay ca ca ngươi chịu khổ đi.”