Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ép Gả Cho Nhiếp Chính Vương - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-05-12 12:10:24
Lượt xem: 1,142

Thuốc giải chỉ có một viên, hãy xem họ sẽ chọn ai?"

Gió lạnh trên thành lũy càng thêm dữ dội, như d.a.o cắt vào da thịt. Dưới thành lũy, ta nhìn thấy ca ca và Tống Cẩm Thư đang mặc áo giáp.

Ánh mắt Tống Cẩm Thư dường như chỉ dừng lại trên người ta một khoảnh khắc, rồi lại ngơ ngác nhìn về phía Chu Dao Dao.

Bên cạnh ta, Chu Dao Dao nghiến răng cắn chặt, sẵn sàng chịu chết. Phía trước ta, sự lo lắng của anh trai tràn ra khỏi đôi mắt. Thủ lĩnh quân phiến loạn đưa ra hai lựa chọn cho họ. Tống Cẩm Thư lạnh lùng nói: "Ngươi thả cả hai người họ ra, ta sẽ tha mạng cho vợ con ngươi."

Sở vương cười khàn khàn: "Điều kiện thật hấp dẫn, nhưng tiếc là vợ con ta đều đã c.h.ế.t hết rồi, bây giờ, ta chỉ cần các ngươi chọn."

Hương thơm cháy từng chút, như sự kiên nhẫn của con người dần dần cạn kiệt.

Sở vương một lần nữa đưa lưỡi d.a.o áp sát cổ ta và Chu Dao Dao: "Dường như các ngươi muốn hai mỹ nhân cùng ta đi chôn cùng."

Sau một lúc lâu, ta mới thấy anh trai khẽ hé môi, rồi lại nhanh chóng mím chặt. Trong mắt anh hiện lên sự giằng xé. Cũng đúng thôi, một người là muội muội ruột, một người là người anh đã yêu thương từ lâu. Ca cakhông thể lựa chọn. Tống Cẩm Thư cũng không thể lựa chọn. Vậy chi bằng ta thay họ quyết định. 

Còn phải cảm ơn bộ óc ngu ngốc của Sở vương, hắn ta tưởng chúng ta đều là nữ nhân yếu đuối, nên không trói chúng ta ngoài thành lũy, mà chỉ để chúng ta đứng bên trong. May mắn thay, trước khi bị bắt đi, ta đã giấu một chiếc trâm nhọn trong tay áo, giờ đây vừa đủ để ta cọi đứt dây thừng.

Có lẽ hắn ta đã quên, dù ta là một tiểu thư yếu đuối, nhưng cũng là nữ nhi của một vị tướng lĩnh. Ta nhoẻn miệng cười, dựa vào tai hắn nhẹ nhàng thì thầm: "Nếu có kiếp sau, ngươi đừng coi thường nữ nhân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ep-ga-cho-nhiep-chinh-vuong/chuong-14.html.]

Sở vương đến c.h.ế.t cũng không ngờ rằng ta là người g.i.ế.c hắn, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng vẫn nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc.

Ta ném chiếc trâm xuống đất, không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Chu Dao Dao, nói với nàng: "Nhìn xem, ta nào cần sự bảo vệ tự suy nghĩ của các ngươi."

Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ họng và bụng ta đồng thời ập đến một cơn đau dữ dội. Ta không thể kìm nén một ngụm m.á.u phun ra, hẳn là độc đã phát tác. Tuy nhiên Chu Dao Dao lại trông hoàn toàn bình thường. Ta đã sai, Sở vương rốt cuộc vẫn là một kẻ già mưu trí xảo quyệt, ngay cả khi muốn lấy mạng cũng chỉ muốn ta một mình chịu đựng.

Trong lúc ý thức mơ hồ, ta dường như nhìn thấy bóng hình Tống Cẩm Thư đang hốt hoảng chạy đến.

Trong mơ, ta dường như lại trở về phủ tướng quân, ta bé nhỏ ngồi trong lòng mẫu thân, nghe mẫu thân kể chuyện cho ta nghe. Ca ca nhét vào tay ta viên kẹo ngọt mà ca ca mang về sau khi luyện võ. Bối cảnh bỗng thay đổi, ta lại trở về làng chài nhỏ, Tống Cẩm Thư cười đặt con thỏ đang ôm trong lòng xuống cho ta.

Hắn nói: "Này, cho nàng nuôi."

Hình ảnh cuối cùng hiện ra là một bóng người nhỏ bé nhảy tưng tưng từ lòng ta xuống đất, ngoan ngoãn vẫy tay chào ta. Người ấy nói: "Mẫu thân, người phải giữ gìn sức khỏe, con đi đây."

Ta lảo đảo muốn chạy đến bên người ấy, nhưng người ấy không hề ngoảnh lại, chỉ vẫy tay bảo ta đứng yên tại chỗ. Tim ta như bị xé nát, ta đau đớn mở mắt, bên cạnh là màn che rủ xuống. Những người bên ngoài không thể nhìn thấy ta đã tỉnh.

Trên tay ta được bao bọc bởi một đôi bàn tay to lớn, bên tai là tiếng chất vấn của Tống Cẩm Thư. Qua màn che, ta vẫn có thể nhìn thấy bóng người đang quỳ gối trước giường.

"Tại sao ngươi không nói cho bổn vương biết phu nhân đã mang thai?"

Loading...