Gả Cho Quỷ Đi! - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-03-19 08:45:55
Lượt xem: 5,985
“Ông nội, giao cho con nhé!”
Dương Lâm cười gian ác đi tới, triệu hồi ra hai người giấy mai táng, kéo tôi đi vào hầm giam tối đen không thấy mặt trời.
Chị ta nói muốn dẫn tôi đến gặp mẹ.
Nhưng từ trong nụ cười của chị ta, tôi cảm nhận được có chuyện chẳng lành, nỗi sợ trong lòng như sóng cuộn trào từng cơn.
Cảm giác này ập đến rất nhanh, khiến tôi hoang mang đến tột cùng.
Bất luận tôi hỏi chị ta như thế nào thì cũng không có câu trả lời, hai người giấy giữ chặt hai bên chỉ lôi tôi đi vào nơi sâu nhất trong hầm giam.
Cuối cùng, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi của tôi.
Và tôi... đã nhìn thấy mẹ rồi.
Bà đã chết, c.h.ế.t trong bồn nước, cơ thể bà ngâm trong nước khắp nơi đều là giòi bọ lúc nhúc đang gặm nhấm ngấu nghiến thịt của mẹ, không ngừng gặm nhấm, không ngừng rơi xuống nước từng con, cảnh tượng giòi bọ chi chít này khiến cho tôi gục ngã trên nền đất.
Tôi dùng hết sức vùng vẫy, nhưng hai con người giấy này lại quá mạnh, cứ giữ chặt tôi khư khư như thế.
Đôi mắt tôi tràn ngập tia máu, chất vấn Dương Lâm, tại sao lại g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ tôi.
Nhưng con nhỏ đó lại cười tôi với ánh mắt khinh bỉ, cười tôi với sự châm chọc và đáp: “Mẹ con mày vào nhà họ Dương, chẳng qua chỉ là thay tao làm minh hôn mà thôi, bây giờ xong chuyện rồi, mấy cái thứ quê mùa nghèo nàn như bọn mày làm gì có tư cách sống trong nhà họ Dương của tao chứ?!”
Người giấy đó nhấn đầu tôi xuống, tôi kiên quyết không chịu cúi đầu.
Tôi nhìn Dương Lâm, tức giận nói: “Nhưng nếu không có mẹ tao, không có tao thì người bị gả đi hiện giờ, chính là mày đấy!”
Nhưng điều tôi không ngờ chính là, ánh mắt của Dương Lâm lúc đó càng châm chọc tôi hơn, chị ta nhún vai trả lời: “Nếu như mẹ tao còn sống, vậy thì có thể sinh em gái để gả thay cho tao, baba thương tao đến thế, sao lại nỡ hy sinh tao cho được?”
Đồ điên!
Dương Lâm là đồ điên! Cả nhà họ Dương đều là đồ điên!
Tôi không muốn đếm xỉa đến con điên này nữa, bây giờ tôi chỉ biết đợi anh ấy đến, hy vọng anh sẽ không để cho bọn Dương Lâm c.h.ế.t quá nhanh gọn.
Tốt nhất là lột da rút gân, lăng trì đến chết.
Vậy mà chị ta lại không để tôi toại nguyện, chị ta đi tới bấu lấy cằm của tôi, nhất định phải bốn mắt nhìn nhau rồi cười vào mặt tôi nói: “Mày có biết vì sao tao chưa muốn mày c.h.ế.t không?”
Tôi không trả lời, chị ta cũng chẳng buồn quan tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ga-cho-quy-di/chuong-8.html.]
“Dù sao á, con quỷ đó cũng là người đàn ông đầu tiên của mày, à không, phải nói là quỷ nam đầu tiên của mày mới đúng. Há há há...”
Chị ta giống như vừa nói một câu chuyện rất buồn cười vậy, vừa nói vừa cười ha hả: “Tao muốn mày tận mắt chứng kiến quỷ nam của mày cầu xin bọn tao là bộ dạng như thế nào, mày có hiểu không?!”
“Tao muốn mày biết rằng, chỉ cần có liên quan đến mẹ con mày, không cần biết là người hay là ma quỷ, đều không có kết cục tốt!”
--- Phì!
Tôi phun thẳng một ngụm nước bọt lên mặt chị ta.
“Chát!”
Một cái tát chắc nịch vang trời đánh thẳng vào mặt tôi.
“Con đ* ch* này!”
Dương Lâm dùng hết sức lực vừa đánh vừa đá lên người tôi, trong miệng chửi bới không ngừng: “Mày dám phun vào mặt tao! Tao đánh c.h.ế.t mày! Đánh c.h.ế.t mày!”
Tôi biết chắc chắn chị ta sẽ không đánh c.h.ế.t tôi, cho nên mới cười rộ lên điên dại.
Càng cười thì chị ta càng đánh, cuối cùng vì phần đầu bị đập mạnh, tôi cũng mất đi ý thức từ đó.
Đến khi tỉnh lại thì tôi đã bị nhốt một mình trong hầm giam, trên người không có dây xích, chỉ có hai người giấy mặt không biểu cảm canh chừng tôi thôi.
Bảy ngày, chỉ cần ráng thêm bảy ngày thôi.
Tôi không thấy sợ sệt gì, tôi đã không ngừng nói với bản thân rằng, chỉ cần bảy ngày nữa thì anh ấy sẽ đến hoàn thành lời hẹn của chúng tôi.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới chính là...
Chỉ vừa đến ngày thứ năm, ba dượng đã cho người giấy lôi tôi đi.
Trong năm ngày này, không có ai đem bất cứ thực phẩm nào đến cho tôi cả.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi chỉ có thể dựa vào côn trùng để sống qua ngày.
Và rồi sau khi tôi loạng choạng lảo đảo đi đến từ đường, mây đen trên đỉnh đầu đã phủ khắp bầu trời, u ám mịt mù, một cái bóng đang đập vào mắt tôi. Có thể là do cảm nhận được sự xuất hiện của tôi, cái bóng đó quay người lại, chính là cái tên lệ quỷ gợi đòn đó.
Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác suy nhược của tôi, cơ thể của anh liền khựng lại, trong mắt không biết nên bộc lộ ra cảm xúc như thế nào.
Anh ấy nhẹ giọng gọi tôi: “Nương tử, ta đến rồi.”