Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GẦM GIƯỜNG LÚC NỬA ĐÊM - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-24 22:25:20
Lượt xem: 4,588

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại, ngoài bạn thân vừa ra vào thì từ cửa phòng không hề có bất kỳ âm thanh nào.

Chẳng lẽ ông ta đã trèo ra ngoài qua cửa sổ?

Nhưng phòng tôi ở trên tầng 18 mà!

Tôi nói với bạn thân: “Gọi cảnh sát đi.”

Bạn thân còn chưa kịp nói gì, hai gã đàn ông đứng cạnh cô ấy đã nhìn nhau một cái.

Họ tiến lại gần bên cạnh bạn thân, ánh mắt bình thản, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

Bạn thân bị hai người vây quanh, có lẽ vì mệt nên trông không được khỏe lắm.

Cô ấy hơi cứng nhắc kéo căng khóe miệng, mỉm cười với tôi: “Ừ, cậu gọi đi, mình còn có việc phải về trước, căn nhà này đã kiểm tra qua rồi, tạm thời sẽ không nguy hiểm, cậu ở lại đây đợi nhé.”

Nói xong, bạn thân dẫn người rời đi.

Tôi nhìn hai người đàn ông theo sát ngay sau cô ấy, cảm thấy có gì đó không ổn.

Mỗi lần gặp mặt, hai gã này luôn theo sát bên cạnh bạn thân, ngay cả khi đi dạo chơi mua sắm bọn họ cũng đi cùng.

Tôi đã từng hỏi bạn thân, cô ấy nói rằng đó chính là người mình thuê để bảo vệ an toàn tính mạng.

Vì thế tôi còn từng trêu chọc bạn thân, nói rằng cô ấy nghèo kiết xác như thế mà cũng cần đến bảo vệ.

Bạn thân chỉ cười mà không nói gì.

Tôi chưa nói với cô ấy, thực ra vừa rồi trong nhà vệ sinh tôi đã nhắn tin cho cảnh sát, tính toán thời gian thì bây giờ họ cũng sắp tới rồi.

3.

Cảnh sát đã đến.

Hai viên cảnh sát kiểm tra kỹ càng dưới gầm giường nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Họ bắt đầu ghi chép lời khai của tôi và hỏi về tình huống lúc đó.

Tôi kể lại toàn bộ sự việc.

Họ nghi ngờ hỏi: “Có thể là cô nhìn nhầm chăng?”

Để chứng minh, tôi còn đưa cho họ xem ảnh chụp màn hình và video, khi làm chậm video vài lần, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt dưới gầm giường.

Đến đây, hai người không nói thêm gì nữa.

Hai viên cảnh sát nhìn nhau, không để lộ cảm xúc gì và tắt máy ghi âm: “Ừm, gửi video này qua cho chúng tôi, chúng tôi sẽ mang về nghiên cứu thêm.”

Trước khi rời đi, hai viên cảnh sát còn tốt bụng nhắc nhở tôi:

“Dạo này tình hình không ổn lắm, trong thành phố xảy ra mấy vụ buôn bán người, hiện tại vẫn chưa tìm thấy nạn nhân nào. Những phụ nữ sống một mình như cô, ở nhà càng cần phải chú ý an toàn.”

Tôi không phản ứng gì nhiều.

Thực ra tôi không hẳn là sống một mình, tôi có một người bạn trai.

Anh ấy là người hiền lành, tốt bụng và rất đẹp trai.

Còn biết nấu ăn nữa.

Tôi thường cảm thấy may mắn khi tìm được người bạn trai hoàn hảo như thế.

Anh ấy nói con gái sống một mình không an toàn, nên mỗi tối đều đến ở cùng tôi.

Nhưng vẫn luôn giữ chừng mực, đến giờ là về, rất tôn trọng tôi, chưa bao giờ ở lại qua đêm.

Điều khiến tôi cảm thấy lạ là mấy hôm nay tôi nhắn tin cho anh ấy mà anh không trả lời lấy một câu.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi vẫn dừng lại ở một ngày trước.

Trong khung chat chỉ toàn là những dòng tin nhắn màu xanh của tôi.

Toàn bộ là những chuyện vặt vãnh tôi kể lể với anh, nhưng anh không trả lời câu nào.

Bình thường, anh ấy giống như lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại, mỗi khi tôi nhắn tin, anh đều trả lời ngay lập tức.

Bây giờ thì đến cả một ngày vẫn không trả lời tin nhắn, gọi điện cũng không nghe máy.

Điều này thật không bình thường, nó chưa từng xảy ra trước đây.

Tôi chợt nhớ lại lần gặp gỡ cuối cùng với bạn trai.

Tôi mở điện thoại, vội vàng lướt qua các tin nhắn để tìm cuộc trò chuyện gần nhất giữa chúng tôi.

Tôi: “Phiền thật, cái giường này cứ kêu hoài, mỗi lần em trở mình là nó lại kêu kẽo kẹt.”

Tôi: “Không biết có chuyện gì nữa, quả nhiên không nên tham rẻ mà, đúng là của rẻ là của ôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gam-giuong-luc-nua-dem/chuong-2.html.]

Căn hộ này là tôi mới thuê, giá thuê vừa rẻ vừa có vị trí đi lại thuận lợi.

Điều này quả thực rất hấp dẫn đối với một cô gái tỉnh lẻ làm việc xa nhà như tôi.

Chủ nhà trông có vẻ hiền lành, dễ gần, thậm chí khi bị mặc cả giá thuê cũng rất vui vẻ đồng ý.

Tôi lập tức ký hợp đồng, để yên tâm hơn, trước khi chuyển đến tôi còn cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, phòng trường hợp bị đổ lỗi. Vậy mà vẫn bỏ sót một chỗ.

Cái giường này dù làm tôi khổ sở, nhưng may là tôi có một người bạn trai biết sửa chữa đồ đạc.

Tôi kể cho anh nghe chuyện này.

Bạn trai trấn an: “Không sao đâu bảo bối, đúng lúc chiều nay không bận gì, anh sẽ đến sửa cho em. Bạn trai em đây là thợ sửa chữa vạn năng, chắc chắn sẽ giải quyết được!”

Tôi: “Vâng.” Kèm theo biểu tượng “yêu anh”.

Hôm sau, tôi đưa chìa khóa nhà cho anh ấy rồi yên tâm đi làm.

Bạn trai tôi: “Giường sửa xong rồi. Anh về nhà đây. Tối nay anh không qua nữa.”

Tôi: “Ok~”

Khi đọc lại đến đây, trong lòng tôi bỗng lo lắng không yên.

Tôi cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó vô cùng quan trọng…

Một lời hẹn.

Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng trắng.

Tôi nhớ ra rồi, đó là ám hiệu giữa tôi và bạn trai.

Trong một câu không được có ba dấu chấm câu liên tiếp, nếu có, điều đó có nghĩa là đối phương đang gặp nguy hiểm và không thể trực tiếp nói ra.

Bên cạnh anh ấy có người đang theo dõi, anh ấy thậm chí không thể gửi tin nhắn thoại.

Bạn trai tôi gặp nguy hiểm!

Bây giờ anh ấy đã mất tích rồi.

Thật không ngờ đến tận bây giờ tôi mới nhận ra.

Tôi hoảng loạn, lập tức chạy đến đồn cảnh sát để báo án.

4.

Viên cảnh sát tiếp đón tôi trông khá trẻ.

Thấy tôi lo lắng, anh ta liền an ủi: “Đừng vội, đừng vội, cứ từ từ trình bày.”

Sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, anh ta nhíu mày: “Ý của cô là bạn trai cô mất tích, chỉ vì… hai ngày nay anh ta không trả lời tin nhắn của cô? Cô có bằng chứng gì khác để chứng minh anh ấy mất tích không?”

Tôi ngẩn người, rồi đưa cho anh ấy xem ám hiệu mà chúng tôi đã thỏa thuận.

Viên cảnh sát nhướng mày, rõ ràng không mấy tin tưởng:

“Gần đây hai người có mâu thuẫn gì không, hoặc anh ấy có biểu hiện gì bất thường không?”

Anh ta đã thấy quá nhiều câu chuyện như vậy giữa những người trẻ tuổi, chắc hẳn là người bạn trai muốn chia tay cô gái này, chỉ là đang thực hiện sự im lặng độc hại.

Trò chơi tâm lý giữa các cặp đôi, cố tình khiến đối phương phải lo lắng.

Tôi: “Không có.”

Viên cảnh sát: “Vậy cô biết anh ấy có người thân nào, hoặc làm việc ở đâu không?”

Tôi sững sờ, bạn trai tôi thực sự chưa từng nói về gia đình mình, còn công việc… hình như anh ấy là người làm việc tự do… tôi cũng không thể tìm thấy công ty.

Thấy lời khai của tôi không có sức thuyết phục, tôi định kể lại sự việc xảy ra ngày hôm qua.

Hai chuyện này chắc chắn có liên quan.

Đúng lúc đó, một viên cảnh sát khác bước vào.

Ông ta nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Viên cảnh sát trẻ: “Chưa xong. Cô gái này đến báo án bạn trai mất tích, nhưng bằng chứng không đủ, thời gian cũng quá ngắn để lập án. Hơn nữa người đàn ông này… cảm giác rất quen thuộc, nhưng tôi nhất thời không nhớ ra.”

 

Viên cảnh sát trẻ cầm lấy bức ảnh chụp của tôi và bạn trai, trầm ngâm suy nghĩ.

Hai người cứ thế trò chuyện như không có tôi ở đó.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Rõ ràng, đồn cảnh sát là nơi an toàn nhất.

Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy như đang rơi vào hố băng.

Bởi vì, tôi nhận ra viên cảnh sát vừa bước vào chính là người đàn ông lạ từng trốn dưới gầm giường của tôi.

 

Loading...