GẦM GIƯỜNG LÚC NỬA ĐÊM - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-24 22:26:09
Lượt xem: 3,640
Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Dùng lưỡi d.a.o nhỏ giấu trong kẽ móng tay, ra sức cọ xát để mài đứt băng keo ở cổ tay từng chút một.
Băng keo rất chắc chắn, phải đến khi lòng bàn tay tôi đầy m.á.u thì nó mới bắt đầu nứt ra.
Tôi cố sức giật mạnh, cuối cùng hai tay cũng được giải thoát.
Tiếp theo hành động sẽ dễ dàng hơn.
Nóng lòng cứu người, tôi nhanh chóng xé băng keo trên miệng, rồi vội vã chạy đến trước mặt những nạn nhân kia.
Đây đều là những nhân chứng quan trọng, không được để xảy ra sơ suất.
Thấy tôi thoát được dây trói, vài người còn tỉnh tỏ ra vô cùng mừng rỡ, họ không thể nói gì nhưng trong mắt tràn đầy khát khao được sống.
Họ cũng hiểu rõ tình cảnh của mình.
Nếu còn tiếp tục ở đây, người c.h.ế.t tiếp theo sẽ là bọn họ.
Thấy những người xung quanh không ngừng giãy giụa, tôi ra hiệu bình tĩnh:
“Mọi người đừng lo, tôi đến đây để cứu các bạn, tôi đã báo cảnh sát rồi, họ đang trên đường đến, tất cả sẽ được cứu, giờ việc quan trọng nhất chính là giữ sức.”
Để tránh lát nữa có người vào phát hiện điều bất thường khiến kế hoạch thất bại, tôi không thể cởi trói hết cho bọn họ.
Sau khi trấn an mọi người, tôi cũng không trì hoãn, dùng lưỡi d.a.o cắt một khe nhỏ trên băng keo ở tay mỗi người.
Chỉ cần giãy mạnh một chút là có thể thoát được.
Lưỡi d.a.o cắm vào da thịt, dù hai tay đẫm máu, nhưng tôi không hề quan tâm.
Điều an ủi tôi là trong mắt họ đều tràn đầy lòng biết ơn với mình.
Lúc này, họ coi tôi như một vị cứu tinh.
Tôi chính là niềm hy vọng cuối cùng mà họ có thể bám víu.
11.
Căn phòng kín bưng, ống thông hơi lại quá nhỏ.
Lối ra duy nhất chính là cánh cửa sắt trước mắt.
Bất ngờ, tôi chú ý đến một góc kín đáo có đặt một chiếc hộp sắt không khóa.
Tôi ôm tâm lý may mắn mở ra, hy vọng tìm được công cụ gì đó.
Nào ngờ, bên trong lại là người quen— bạn trai của tôi.
Tề Toàn sao lại ở đây!
Anh trước mắt không mảnh vải che thân, tay chân đều bị còng khóa chặt.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Anh chàng đẹp trai, khôi ngô ngày thường, giờ đây nhếch nhác thảm hại, không còn chút sinh khí, thoi thóp chỉ còn thở ra nhiều hơn là hít vào.
Tôi vội kéo Tề Toàn ra, khoác tạm chiếc áo lên che đi cơ thể trắng ngần của anh.
Tâm trạng tôi lúc này tệ đến cực điểm.
Phải rồi, lẽ ra tôi phải sớm nghĩ ra.
Tên đàn ông khốn kiếp kia luôn thích bỏ thứ gì đó ghê tởm vào nước.
Nếu không phải vì chiếc camera giấu kín trong phòng khách, có lẽ tôi cũng đã rơi vào bẫy của hắn.
Tôi đoán không sai, bạn trai tôi quả thực đã gặp chuyện ngay hôm đó.
Anh ấy chắc chắn đã phát hiện ra đường hầm dưới gầm giường.
Rồi bị bắt đến đây.
Chết tiệt.
Nhưng tại sao viên cảnh sát lại lừa tôi?
Xem ra hôm đó người trốn dưới gầm giường chính là viên cảnh sát nọ.
Ông ta đến nhà tôi vì Tề Toàn.
Cũng phát hiện ra sự mất tích của bạn trai tôi có liên quan đến tôi.
Có lẽ anh đã nói gì đó với ông ta.
Nên ông ta mới đến nhà tôi.
Chỉ là vô tình trốn dưới gầm giường.
Nhìn người bạn trai thoi thóp trước mắt, tôi cắn răng, cố hết sức rạch lòng bàn tay.
Máu đỏ tươi nhỏ giọt chảy vào miệng Tề Toàn.
Trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gam-giuong-luc-nua-dem/chuong-5.html.]
Anh ấy không thể chết.
12.
Tin tốt là: Hiện tại vẫn chưa có ai vào.
Tin xấu là: Chúng tôi cũng không thể ra ngoài.
Vì bọn chúng đã lấy đi điện thoại của tôi, định vị chắc chắn đang ở gần khu vực căn phòng kín này.
Chỉ cần cảnh sát khóa được khu vực này, việc tìm ra chúng tôi chỉ là vấn đề thời gian.
Không ngoài dự đoán, tiếng còi xe cảnh sát mơ hồ vang lên bên tai.
Thính lực của tôi rất tốt, có lẽ vì sắp được cứu nên tôi cuối cùng cũng yên tâm.
Có lẽ đã quá lạc quan rồi.
Lại qua thêm một khoảng thời gian dài, từng giây trôi qua như một năm, tiếng khóc nức nở đầy u uất vẫn vang lên trong căn phòng.
Nhưng cảnh sát vẫn chưa đến.
May mắn là tôi đã chuẩn bị hai phương án.
Tôi nhìn những người đang khóc xung quanh, trong đáy mắt ánh lên tia khó chịu.
Nhưng xuất hiện một điều khiến tôi vui là: Bạn trai đã tỉnh lại.
Tề Toàn chậm rãi mở mắt, khi thấy tôi ở đây thì vô cùng ngạc nhiên.
Anh nhíu mày như đang hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Ánh mắt anh dừng lại trên đôi tay đầy m.á.u của tôi.
Dù chưa hiểu rõ tình hình, nhưng trong mắt anh tràn ngập sự đau lòng và phức tạp mà tôi không thể hiểu nổi.
Tôi mừng rỡ nắm lấy tay anh, định nói “Em đưa cảnh sát đến cứu anh.”
Còn chưa kịp mở lời, cánh cửa sắt của căn phòng bí mật vang lên một tiếng “rầm” chói tai.
Đập vào mắt tôi là một gã đàn ông to lớn, cao lớn và lực lưỡng xuất hiện ở cửa.
Trong lòng tôi đầy hy vọng.
Là người của cảnh sát sao?
Ánh sáng bên ngoài chiếu lên người hắn, tạo ra một bóng tối u ám.
Trong mắt chúng tôi, hắn như một ác quỷ từ địa ngục bước ra để đòi mạng.
13.
Trước khi hắn bước vào, tôi đã nhanh chóng ẩn mình vào trong bóng của người khác.
Tên đàn ông cao to đứng ở cửa, đưa mắt quan sát xung quanh, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đầy dâm tà.
Nhưng căn phòng không lớn lắm.
Chỉ cần liếc mắt một vòng, hắn đã nhìn thấy tôi.
Khi phát hiện ra tôi, tên đàn ông cao to hơi sững lại.
Chỉ trong vài giây, hắn liền lập tức dời ánh nhìn.
Giả vờ như không thấy gì, bỏ qua tôi.
Ánh mắt của hắn rơi vào một cô gái xinh đẹp dịu dàng.
Tên đàn ông cao to nhìn chằm chằm, nước dãi gần như chảy ra không kiểm soát được.
Khi hắn chuẩn bị ra tay, người canh giữ ở cửa không nhịn được mà nhắc nhở:
“Chú ý chút đi, mấy người này đều đã có đơn đặt rồi, nếu không nhịn được thì đi tìm vài mấy ả trong bar, đừng làm bậy ở đây.”
Tên đàn ông cao to nghe vậy, không để ý mà phẩy tay:
“Sợ cái gì, tao chỉ chơi một tí, sẽ không mạnh tay đâu. Mà nói thật, mày không nói thì ai mà biết, nhớ giữ bí mật cho anh em nhé.”
Cô gái dưới thân của tên đàn ông cao to khóc nức nở, không ngừng cầu cứu mọi người xung quanh.
Người bên ngoài cười khúc khích, nhưng chẳng ai nói gì.
Những người khác lo cho thân mình còn chưa xong, ai còn bận tâm đến chuyện sống c.h.ế.t của cô.
Những người bị trói xung quanh tàn nhẫn quay đầu đi, không muốn nhìn cảnh đó.
Cô gái bị đè xuống đất, không thể động đậy, chỉ có thể che mặt mà khóc khi bàn tay của tên đàn ông cao to bắt đầu sờ soạng khắp nơi.
Quần áo nhanh chóng bị xé rách, lộ ra làn da trắng mịn.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Không ai cứu cô, không ai cả.