Gặp Hươu - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:57:28
Lượt xem: 951
Thêm một tháng nữa trôi qua, hai ngày nữa là đến năm mới, phương Bắc vừa mới yên ổn sau chiến loạn , Nghiêm Phong và Mạc hầu khải hoàn trở về. Trên đường đi, Mạc hầu không thể kiềm chế, chia quân đội ra, đối đầu với Nghiêm Phong.
Mạc Hầu tạo phản.
Hoàng đế hạ chỉ, cử Cửu vương gia dẫn ba nghìn tinh binh, bắt phản tặc Mạc Vân Cao.
Mỗi ngày sau khi về cung, ta đều âm thầm chuẩn bị để tiễn phu quân mình lên chiến trường, nhưng ta không ngờ rằng, ngày đó lại là ngày Tết.
Hoàng đế không muốn chúng ta sống yên ổn, hắn phải đem hai trái tim gắn liền với nhau xé toạc ra, để m.á.u chảy cho hắn thấy.
Cảnh Yến khoác áo giáp, tay nắm chắc vũ khí, uy nghiêm ngồi trên lưng ngựa. Chiếc dây tua đỏ trên mũ hắn vô cùng nổi bật, thậm chí còn rực rỡ hơn cả dây tua đỏ trên bàn đạp ngựa vào ngày hắn nghênh đón Vãn Thược.
Ta đứng trên thành lầu nhìn theo hắn, chạy theo một đoạn. Ta đã cố ý mặc chiếc áo mà hắn thích, màu hồng nhạt, vì ta không ưa màu này, nên thường ngày rất ít khi mặc cho hắn xem.
Chiếc áo màu sắc rực rỡ, ta liên tục vẫy tay, mong hắn có thể nhìn ta thêm vài lần. Ta cũng chăm chú nhìn theo chiếc tua đỏ trong gió, cho đến khi hắn biến thành một chấm nhỏ không thể thấy trong màn tuyết trắng mênh mông.
Gia Thuần nói, chủ tử, để nô tỳ đưa người đi nhìn thêm chút nữa nhé.
Ta vẫy tay nói, không cần, chúng ta về thôi, lúc nãy trong phòng, đã nói lời từ biệt rồi.
Vãn Thược cũng đến, nhưng nàng ta không dám dựa vào cổng thành mà nhìn, chỉ nép mình trong góc khuất — nàng ta sợ rằng nếu Cảnh ca ca của nàng ta nhìn thấy, hắn sẽ không vui.
Mấy năm nay mắt nàng khóc đến không còn tốt, giờ trong cung cũng không có ai quản nàng, tỳ nữ hồi môn bị nàng đuổi đi, người hầu trong phủ lại sợ nàng, không thích nàng.
Khi ta quay về, nàng vẫn ngồi dưới đất, nhìn về phía xa xăm trống trải mà rơi nước mắt, trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng. Ta hiểu trong lòng rằng nàng chẳng còn sống được bao lâu, bèn bảo Gia Thuần đưa chiếc áo bông ta mang theo cho nàng. Nàng nhìn ta một cái, rồi ném chiếc áo ấy xuống khỏi cổng thành.
Ta bỗng nhớ lại năm đó khi nàng cầu xin Cảnh Yến đừng ghét bỏ nàng, Cảnh Yến đã nói với nàng câu gì, đó là câu cuối cùng giữa họ.
Cảnh Yến nói, Thược nhi, rốt cuộc khi nào thì nàng mới biết mình sai ở đâu?
Sẽ không, cả đời này nàng ta sẽ đều không biết.
Trước khi Cảnh Yến đi, chúng ta đã cẩn thận nói lời tạm biệt, trong hai ngày đó, chúng ta chỉ hận không thể biến mình thành một phần của đối phương, không muốn rời xa một giây phút nào. Trước đây hắn giỏi trêu người, dù là lúc ân ái cũng phải nói chuyện thân mật với ta, hắn rất thích trêu ta nói những lời khó nghe, thích nhìn ta khóc.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chỉ có hai ngày đó, chúng ta trầm mặc đến vậy, ôm nhau, nhìn thời gian trôi qua trên da thịt. Hắn dịu dàng như vậy, dịu dàng hơn bất cứ lúc nào trước đây, nhưng ta vẫn khóc, hắn không nói gì cũng không dỗ ta, sau đó hắn cũng khóc...
Rõ ràng gặp nhau thêm một lần là bớt một lần, tại sao còn phải chia xa?
Sau khi hắn đi, ta đến nhà Chức Hoan ở một thời gian, sau đó vì nàng nửa đêm cứ khóc, ta lại chuyển về.
Bây giờ nơi đây đều dựa vào ta, ta không thể cùng khóc theo.
Tháng thứ hai sau khi Cảnh Yến rời đi, Mạc Vãn Thược phá lệ đến nói chuyện với ta. Hôm đó, nàng thay bộ váy đẹp nhất, đeo trang sức quý giá nhất, châu quang bảo khí đứng trước cửa phòng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gap-huou/chuong-33.html.]
Giai Thuần sợ nàng bắt nạt ta, còn lén chạy xuống bếp lấy d.a.o thái rau.
Nhưng câu đầu tiên nàng nói lại là: "Ngươi nói xem, tại sao Tiểu Cảnh ca ca không chịu mang theo cái túi thơm ta tặng?"
Ta nhìn nàng đứng trước cửa, lụa là gấm vóc, vàng ngọc đầy người, trong sân tuyết rất chói mắt.
Ta nói: "Giai Thuần, ngươi ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại."
Ta để nàng vào trong phòng, không mời nàng ngồi, nàng cũng tự mình ngồi vào vị trí chủ nhân trong phòng ta.
"Vừa rồi ngươi hỏi ta gì?"
Môi nàng nhẹ nhàng run rẩy, nhìn ta nói: "Trong túi thơm đó có một lá bùa hộ thân, là ta, là ta đi suốt một ngày đến chùa Bảo Ninh để xin. Đầu gối của ta đều trầy da, bọn họ nói, bọn họ nói phải đi một bước lạy một cái, như vậy mới thành tâm, như vậy mới linh thiêng!"
Nàng cúi đầu, không để ta thấy nàng khóc, giống như tự nói với mình: "Nhưng hắn không chịu mang, tại sao hắn không chịu mang? Hắn, hắn nhất định là ghét ta! Nhưng dù hắn ghét ta, hắn cũng nên mang theo, lá bùa hộ thân đó có thể bảo hắn bình an trở về! Lá bùa đó rất linh thiêng... Ta chính là cầu nguyện ở đó để được gả cho hắn, nơi đó Bồ Tát rất linh thiêng... rất linh thiêng..."
Ta nhìn nàng, bỗng thấy vô cùng buồn cười.
"Mạc Vãn Thược, ngươi biết vương gia đi lần này, là để dẹp loạn ai không?"
Nàng run lên khi nghe ta nói câu này, che mặt khóc không thành tiếng.
Sao nàng lại không biết chứ? Ta từng nghĩ rằng, việc để người cha luôn yêu thương nàng từ nhỏ, c.h.ế.t dưới tay người tình mà nàng không thể có được, hẳn đã đủ khiến nàng tuyệt vọng rồi.
Nhưng nàng ta thật sự là một kẻ điên.
Nàng ta khóc xong, buông tay xuống, đột nhiên lại cười: "Tiểu Cảnh ca ca cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, đó là hoàng đế, ai ai cũng phải nghe lời hoàng đế. Cha ta sẽ không tạo phản, sao có thể tạo phản chứ? Ngươi không biết cha ta đối với ta tốt thế nào! Ngươi không cha không mẹ! Ngươi không biết, lúc nhỏ ta muốn gì có nấy! Vàng bạc châu báu, ngươi chưa từng thấy, ngươi là nô tỳ, ngươi chưa từng nghe qua. Ta nói ta muốn ăn măng, cha ta cũng bảo người đi đào vào mùa đông. Thật ra ta không thích ăn măng, là Tiểu Cảnh ca ca thích ăn măng, hắn không được sủng ái. Hoàng quý phi nhận nuôi hắn bắt nạt hắn, là ta, là ta bảo người xào măng cho hắn ăn! Tiểu Cảnh ca ca thích ăn măng, ngươi có biết không? Ngươi, ngươi nhất định không biết, chỉ có ta biết..."
Thật ra ta biết, lúc ta kén ăn, sẽ gắp măng chua trong đĩa ra để một bên, Cảnh Yến sẽ dùng đũa gắp đi, hắn nói hắn thích ăn măng.
Nhưng ta vẫn nhẹ nhàng nói: "Ừ, ta không biết."
Nàng nghe xong cười một cái, càng nói càng hăng: "Bọn họ nói ta nên gọi hắn là cửu cửu, ta cố tình không gọi! Ta nhất định gọi hắn là Tiểu Cảnh ca ca! Hoàng quý phi bắt nạt hắn, ta liền bảo cha ta dâng sớ tố cáo đệ đệ của bà ta, c.h.é.m đầu hắn! Cung nhân bắt nạt hắn, ta liền thả chó sói ra cắn bọn họ! Đệ đệ thứ mười của hắn dám dùng đá ném hắn, còn đập vỡ đầu hắn, là ta đẩy hắn từ xích đu xuống! Là ta giúp hắn báo thù!"
Câu nói này suýt nữa làm ta làm rơi vỡ đồ trong tay.
Ta cố nén cảm giác buồn nôn, nhẹ giọng nói với nàng: "Về phòng của mình mà phát điên đi."
Nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào ta: "Phát điên? Ngươi nói ta phát điên sao? Ngươi không hiểu, ngươi không thích hắn bằng ta, ngươi làm không được..."
"Phải, ta làm không được."
"Ngươi làm không được, ngươi làm không được... Nhưng tại sao hắn lại thích ngươi? Ngươi dạy ta đi có được không? Tại sao hắn lại thích ngươi?" Nàng lẩm bẩm hỏi ta, "Ta ném người xuống sông hộ thành thì hắn vẫn dung túng ta, ta hạ dược quý thiếp của hắn thì hắn vẫn dung túng ta, nhưng tại sao hắn lại phải bảo vệ ngươi? Tại sao hắn lại phải bảo vệ ngươi?"